Tiểu thuyết
Một ngày xa, Ly Ly tưởng tượng bộ mặt Hoàng khi gặp cô sẽ thế nào. Hoặc làm ra vẻ mừng rỡ, coi như không có chuyện gì xảy ra giữa một con quỉ cái và một thằng cáo già trong hang động mát mẻ vắng vẻ rộng thênh thang. Hoàng sẽ hỏi đôi câu chiếu lệ rồi ghì chặt cô, thúc cho tan nát những hậm hực ghen tuông mỗi lúc lại đầy lên suốt cả một ngày. Hoặc Hoàng phản ứng tức thì, trương mắt ếch nhìn cô, lầm lì không nói. Nếu nói thì sẽ văng tục không cần giữ ý: “Đù mẹ cô làm gì với nó mà lâu thế, giờ mới vác mặt về!” Cả hai dự đoán đều trật lấc. Ly Ly không ngờ thấy Hoàng ngủ li bì trên tảng đá đang khi nắng hảy còn rực lên. Nghe nói anh đã ngủ giữa nắng trời từ ba giờ chiều.
-Anh Hoàng lạ lắm. Quá hai giờ không thấy anh đến, tôi cho người đi tìm thì thấy anh đứng trên bờ đê. Đứng từ sáng sớm, ai gọi không trả lời, cứ như một người chết giấc, khẽ đụng là đổ liền. Đổ xuống cũng không tỉnh, anh bò một mạch đến tảng đá, ngủ lì ở đấy, ai gọi thế nào cũng không nghe. Tôi phải bảo anh em dựng tấm phên che nắng.
Vừa về đến Uỷ ban huyện, Chủ tịch huyện nói ngay.
Ly Ly ngồi cứng đơ, cô không nuốt nổi ngụm nước.
- Sao Ly Ly không để anh Hoàng đi theo cho vui?
Chủ tịch Huyện hỏi nhỏ, cái nhìn đầy ngụ ý.
Ly Ly làm như không có gì phải quan tâm, cố gắng thật từ tốn uống hết ca nước.
-Mặc kệ anh ấy. Rồi em hỏi tội anh ấy tại sao không chịu làm phỏng vấn, để anh phải chờ đợi mất thì giờ.
-Thôi thôi..
Chủ tịch Huyện cười xuề xoà, tiễn cô ra đến cổng.
Khuất mặt Chủ tịch huyện, Ly Ly ba chân bốn cẳng chạy ra bờ sông. Cô dựng ngược Hoàng dậy, hét vào tai anh. Mặc kệ, Hoàng đổ xuống như một xác chết, tiếp tục giấc ngủ mê mệt nửa mê nửa tỉnh. Cái kiểu ngủ chỉ có Hoàng là một: ai nói gì cũng nghe, đôi khi còn lầu bầu đáp lại, nhưng mắt nhắm nghiền, không tài nào mở ra được, khi tỉnh dậy nếu hỏi sẽ chẳng nhớ gì cả.
Đấy có phải là bệnh không?
Ly Ly hỏi một bạn trai cùng lớp thời phổ thông, nay là bác sĩ khoa thần kinh, cái sự mê đi lạ lùng của Hoàng là thế nào. Anh ta sốt sắng tìm gặp Hoàng ngay. Sau cuộc gặp gỡ chớp nhoáng, anh bạn nhăn răng cười xoa đầu Ly Ly.
- Mê mày đó. Lão tỉnh như sáo, mê man cái gì.
Không đúng. Những cơn mê của Hoàng mỗi ngày mỗi dày lên và dài ra, nó chứng tỏ rõ ràng một căn bệnh đang tiềm ẩn chứ không là cái tật của những kẻ có tài. Lúc đầu một ngày chỉ diễn ra đôi lần, mỗi lần vài phút, hệt tật đãng trí của mấy ông văn nghệ sĩ Ly Ly từng quen biết. Họ mở to mắt chăm chú nghe cô nói, thỉnh thoảng gật gật ừ ừ, kì thực họ đang nghĩ một chuyện gì đó thật xa xôi, hoàn toàn không liên quan đến điều cô đang nói. Hoàng cũng vậy, chỉ có điều anh hầu như mất hẳn ý thức, khi sực tỉnh anh không tài nào biết được mình đã có một khoảng thời gian như vậy, ai nói thế nào cũng chẳng tin. Anh gạt phắt đi, thậm chí còn phát cáu nếu cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó.
Hoàng cho đó là lối đùa cợt vô duyên, kì thực anh không có, không hề có. Anh vẫn thở, vẫn ăn, vẫn nghĩ rành mạch như mọi người, có sao đâu. Đôi khi bạn bè nhận được tin nhắn khủng bố của anh, đều ngẩn ra không hiểu vì sao. Hầu hết những tin nhắn đều doạ bắn, doạ giết, chí ít cũng là những câu chửi thề cực kì tục tỉu. Nói thì anh cười: “Chúng mày chỉ bịa!” Có người chìa tin nhắn còn lưu cho Hoàng xem, anh cũng gạt phắt đi. Đơn giản Hoàng là người rất yêu bạn bè, không bao giờ anh nghĩ xấu về họ, thế thì làm gì có chuyện đó! Lập luận cù nhầy nhưng khó ai cãi được.
Bạn bè Hoàng hết thảy đều nghĩ rượu đã làm ra những chuyện đó chứ chẳng phải bệnh tật gì. Họ vẫn chơi với anh như không có chuyện gì xảy ra. Ly Ly không nghĩ vậy. Rượu không là thủ phạm, nếu có thì chỉ góp vào thôi. Có cái gì thực sự bất ổn trong tâm tính của Hoàng đã lôi kéo Hoàng vào những cơn vắng ý thức đáng sợ. Nó xẻ đôi Hoàng thành hai nửa, một nửa Hoàng ngày hôm nay, một nửa Hoàng ngày hôm qua, khốn thay cả hai nửa tuồng như chẳng liên quan gì đến nhau, thậm chí đối chọi nhau như hồn Trương Ba da Hàng Thịt vậy.
Hoàng đang nằm ngửa ngắm sao trời. Anh hút thuốc liên tục, hết điếu này sang điếu khác, không một lần để ý đến Ly Ly. Xem ra việc cô đi vắng một ngày không làm Hoàng có một giây xao động. Thốt nhiên Ly Ly thấy tủi thân, cô tiếc cho cơ hội một giờ trong hốc đá cùng lão Phó chủ tịch văn xã.
Đã lội tới gần tảng đá “Trịnh- Nguyễn phân tranh” Ly Ly quay ngoắt trở lại, cô thả lỏng chìm dần xuống đáy sông. Có cái gì mằn mặn ở đầu môi. Mình khóc à? Ô hay, sao lại khóc, có gì đâu mà khóc. Hoàng vẫn thế, muôn năm vẫn thế thôi. Được hay mất Hoàng có gì quan trọng đâu, tại sao phải khóc?
Ly Ly bật dậy, ào ào lội lên bờ, cô nhận ra bóng của mình đang kéo dài tới rặng bần. Bóng trăng. Trăng lên từ lúc nào nhỉ? Mới đó đã tối ngày, rõ chán.
Tấp vội váy xống lên người, Ly Ly uể oải đi về phía Hoàng, nằm dài ra cạnh anh.
Hoàng quay người gác chân lên Ly Ly, búng mũi cô một búng rõ đau.
-Một ngày động Gió đã đời chưa?
- Quá đã! Bọn males một thằng mỗi khác, chẳng đứa nào giống đứa nào!
Ly Ly vênh mặt cong cớn.
Lập tức Hoàng chồm lên Ly Ly , hai tay bóp nhẹ
cổ cô, ra vẻ đang siết lại.
- Cô nói gì thế, hả!
Hoàng rít lên. Ly Ly cười rúc rích.
- Đại văn hào thiếu quái gì gái chạy theo, ghen tuông làm gì cho mệt nhỉ!
- Tôi mà có con nào thì tôi bỏ cô từ tám hoánh!
Hình như Hoàng nói thật, dưới ánh trăng vẫn thấy mặt Hoàng chợt tái đi. Ly Ly không đùa nữa, cô kéo mặt Hoàng xuống hôn đánh chụt.
-Nói thế thôi, đi với thằng mặt giặc chán ngấy. Thèm anh muốn chết!
- Thế... nhớ anh thật à?
Cái giọng mơn trớn của Hoàng thật buồn cười, nghe quê không chịu được.
-Quê! Sến! Cải lương! Thời buổi này ai người ta còn nhớ nhớ nhung nhung.
-Có đấy!
-Ai?
-Anh!
-Phét vừa thôi ông cụ non ơi!
Hoàng dúi mặt lên ngực Ly Ly. Thôi không nói nữa. Nếu tiếp tục rất có thể Hoàng sẽ cụt hứng. Ly Ly vuốt nhẹ tóc Hoàng. Mái tóc rể tre ấm mềm trong tay cô. Hoàng hôn chờm lên mắt Ly Ly, trượt dần xuống ngực cô, vục mặt lên đó yên lặng tận hưởng vị ngọt thanh vẫn dậy lên khi hai bầu ngực phồng căng. Ly Ly luồn hai bàn tay mát lạnh lên lưng anh. Hoàng chợt co lại, mát lạnh đang chạy dọc sống lưng. Mùi lá bưởi rừng thoang thoảng đâu đây, cả mùi lá sả nữa. Mùi lá sả của ai nhỉ? À, của chị Nụ. Ngực chị đang phồng lên, tiếng hức hức ngọt lịm rưng rưng đẩy Hoàng rơi nhanh vào mê đắm.
-Ôi.. Hoàng!
-Đừng... đừng Hoàng ơi, đừng!
- Em ơi… thế này có phải không?
Hoàng ngẩng phắt lên, tiếng chị Nụ nghe rất gần. Đâu có, vẫn Ly Ly đấy thôi. Đúng rồi, vẫn Ly Ly, cô đang rướn lên, túm lấy tóc Hoàng dốc ngược.
Hoàng vụt dậy, xốc ngược Ly Ly, cứ thế bế cô chạy ào ào ra bờ sông, ném mạnh cô xuống sông. Ly Ly ré lên, vùng dậy lao tới ôm chân Hoàng, kéo trượt anh ngã ngửa. Cô chồm lên Hoàng, cứ thế nghiêng ngửa dằn anh trong cơn khát hừng hực. Từng đợt sóng trào qua hai người, ánh lân tinh bắn vương vãi. Hoàng lún dần xuống cát mềm, lún xuống mãi.
Bất chợt Hoàng bật cong người, bế xốc hông Ly Ly, đi thẳng vào lòng sông, vừa đi vừa nghiến răng thúc ngược, bất chấp nước sông dần nuốt chửng cả hai người. Họ chìm hẳn trong nước vẫn không thôi hùng hục tìm kiếm cảm giác hoang dã của ái tình. Ngạt thở lại đẩy nhau ra nhào lên, thở như sấm, lại lao vào nhau. Ly Ly cặp chặt hông Hoàng, giật và rú, giật và rú, tiếng rú mê man cháy một khúc sông. Hoàng rơi vào cơn mê, không biết anh đang ngập vào ai nữa, Lý, Ly Ly, chị Nụ hay Thuỳ Linh? Không biết, không nhớ…
Không biết! Không nhớ! Không biết!Không nhớ! Không biết! Không nhớ!... Nay-ày!
-Ối trời ơi!
Hoàng kêu to, phụt mạnh và ngã sấp mặt xuống sông, nằm im như chết.
- Hoàng!... Hoàng ơi!
Ly Ly gào to, gào mãi. Cô đứng trơ giữa bốn bề vắng ngắt. Trăng bỗng biến đâu mất tăm, dòng sông bỗng đen như mực, đặc quánh. Hình như sắp mưa.
Ly Ly cầm cổ chân Hoàng ra sức kéo vào bờ. Giống con cá sấu chết bê bết bùn đất, Hoàng nằm mềm nhũn trên tảng đá “ Trịnh -Nguyễn phân tranh.”
Mưa! Mưa đổ ụp xuống.
-Hoàng ơi, mưa!
Ly Ly chồm lên lưng Hoàng kêu khẽ.
Hoàng chống tay cố ngồi dậy, ngửa mặt hứng mưa.
Cơn mưa đầu hạ xối xả đến ngợp thở. Tiếng mưa đập xuống mặt sông nghe như ngàn vạn bước chẩn con trẻ chạy tơi bời trên cát. Trời đêm ngập ngụa nước, chỉ thấy nước đổ rát mặt, không còn thấy gì nữa.
Ly Ly xốc nách Hoàng đứng lên, vừa đẩy vừa kéo anh lên khỏi bờ đê, lê lết đi về phía nhà khách Uỷ ban huyện trong đêm đen ngập ngụa nước.
Đẩy đước cảnh cửa phòng khách bước vào, Ly Ly kiệt sức đổ xuống sàn nhà, kéo Hoàng đổ xuống theo. Họ nằm im như chết. Căn phòng trống vắng lạnh lẽo. Thốt nhiên cô muốn mở toang cửa chạy ra ngoài trời, kêu thật to : “Trời ơi, sao khổ thế này hả trời!”, may thay cô đã không hét lên.
Ly Ly gượng dậy, nghiến răng kéo tuột hết áo quần Hoàng, tỉ mẩn lau khô cho anh, ủ anh trong tấm chăn chiên khẳn mùi mồ hôi dầu. Xong việc Ly Ly mới thấy lạnh. Cô ôm áo quần chui vào buồng tắm. Cô vặn vòi nước hoa sen. Nước không còn một giọt. Ly Ly từ từ tụt xuống nền nhà tắm cứ thế khóc.
Thoạt tiên nước mắt rấm rứt chảy thầm không nguyên cớ. Ly Ly cũng không biết vì sao chỉ vì cái vòi không nước cô có thể ngồi khóc ròng, không cách gì cầm được nước mắt. Sau, cô nhận ra hình như mình bị trời đày, vô duyên bị trời đày, thế là cô khóc rống lên. Cái kiểu khóc vừa cào cấu vừa đạp chân thuở bé tí hin cô vẫn hay hờn mẹ đã quá lâu không dùng, bây giờ đột ngột rực lên trong buồng tắm chật hẹp chỉ mình cô với cái vòi nước.
Ly Ly gào át cả tiếng mưa đập choang choang trên mái tôn. Nửa giờ sau mưa dứt, Ly Ly cũng ngừng khóc. Cô thấy lòng mình nhẹ tênh, đến nỗi cô muốn cười toe toét, muốn huýt sáo, thậm chí muốn đi một điệu valse.
Rõ vô duyên. Những gì vừa xảy ra không phải bản tính của Ly Ly. Đó chỉ là cú stress bất thần ngoài ý muốn. Ly Ly đi vào, ngồi bó gối nhìn Hoàng bây giờ như một con bò chết trong tấm chăn hôi rình, bất chợt cười phì.
Quái lạ? Mình khóc vì lão ta ư, vô lý!
*
* *
...........................
Ảnh lấy từ FB DzungArt Nguyen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét