Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Tình cát 11

Chính Hoàng đã nhìn thấy cây đa trước khi phát hiện ra Xóm Cát.


Từ khoảng cách chín cây số đường chim bay, qua ống nhòm, Hoàng ngơ ngác nhận ra nó đúng là cây đa chứ không phải cây phi lao. Một cây đa già đứng sừng sững giữa cát trắng rợn người.


-Kỳ quặc, giữa cát trắng lại có một cây đa! Rõ ràng là cây đa, em không thể nhìn nhầm được.


Hoàng nhăn nhó nói với Xê trưởng.


-Thì ai nói cậu nhìn nhầm mô.


Xê trưởng nói. Anh dân Nghệ lại nói ngọng, hai tiếng cuối cùng nghe như nhịn dâm. Hoàng cười phì rồi chợt im. Dù là lính nửa nắng anh cũng đã quá nhiều kinh nghiệm điên khùng của lính tráng một khi họ buộc phải đối mặt với những dị tật của quê hương. Chuyện cá gỗ, chuyện tôm tép, chuyện nhà máy cháo, rau má đường tàu, ngửi mồm con bọ...đã làm sưng đầu mẻ trán không biết bao nhiêu anh lính cùng một chiến hào.


- Ở đấy có dân.


Xê trưởng nói tỉnh bơ, cứ như anh đã từng đi qua đó. Bất kì lúc nào Xê trưởng cũng ngửi được mùi dân, dù tính hiệu có được thật mơ hồ, rõ tài.


- Lên xe đi các đồng chí! Ta gửi dân chọ dầu ni rồi té.


Xê trưởng đã nhảy đại lên cabin chiếc xe tải xích tăng. Sáu chiếc xe tải xích tăng chở năm chục phuy dầu chậm chạp bò về Xóm Cát.


 Lúc này đã chạng vạng, mặt trời đã khuất sau núi Ngậm Ngùi, gửi lại chút kí ức ngày  một màu đỏ ối, vương vất khắp nền trời phía Tây. Hoàng nhìn như dán cái màu đỏ ối phía núi Ngậm Ngùi. Sao mà giống trời chiều ngày thất trận đầu tiên đến thế, cái màu đỏ ối ấy…


 Buổi chiều cách đấy tám hôm tiểu đoàn tên lửa của Hoàng đã bị một trận nốc ao. Đau đớn khỏi phải nói, cay đắng nhục nhã đến phát khóc lên được. Chỉ một chút chểnh mảng của trung đội ra đa P12, sau đó là sự chậm tay đến kì quặc của viên sĩ quan điều khiển, tiểu đoàn đã lãnh trọn ba quả tên lửa không đối đất.


Khi đó Hoàng đang ở xe tính toán. Anh nghe rõ tiếng Dê trưởng dằn giọng : “ Xờ rai-ai!” Chỉ mấy giây sau chiếc xe điều khiển bị bắn tung lên trời, vỡ ra trăm ngàn mảnh. Thật ra Hoàng không nhìn thấy nó vỡ ra, ấy là Xê trưởng kể lại với anh như vậy. Vào những giây phút khủng khiếp ấy, Hoàng cũng bị bắn tung lên, đầu đập vào trần xe. Cánh cửa xe tính toán bật tung, lửa khói ập vào kín đặc. Một khối lửa bỗng đập vào mặt Hoàng với một áp lực kinh khủng. Một người trong xe, hình như là trắc thủ hệ lập lệnh, rú lên: “ Mẹ ơi!” Nếu không có tiếng rú khiếp đảm ấy, có lẽ Hoàng sẽ không  đủ sức mạnh để co chân đạp thẳng vào tủ linh kiện, tung người ra khỏi xe.


Đập vào mắt anh là cái xe phát sóng, nó bị bóp dúm lại, cái ăng ten hình chiếc thuyền nan rách toác, nom giống như mồm con quái vật khổng lồ vừa nhai phải một quả mìn. Xe điều khiển đã mất tăm, để lại một cái hố nông choèn, đen xỉn. Sáu người trong xe điều khiển không để lại một tí tóc. Họ chết như không chết. Như không hề có họ từ trước tới nay.


Hoàng kinh ngạc nhận ra ngay cả chính anh lần đầu dính bom đạn và chứng kiến một lúc mười sáu cái chết cũng chẳng lấy đó làm hệ trọng, chỉ thấy mệt mỏi hơn là sợ hãi. Anh ngồi tựa gốc cây cụt ngọn nhìn tấn thảm kịch vừa xảy ra cố nghĩ mãi vì sao tất cả đã mất đi nhanh chóng vậy, vô lẽ đã mất đi thật rồi sao? Thằng Thường, thằng Quân, thằng Lệ, thằng Dư… chúng nó vừa đánh tiến lên với mình đây mà. Thằng Hoạt vừa vác con chó về, khoe chục cân gạo đổi được con chó ba chục cân, không ai dân vận giỏi như nó. Đáng lẽ giờ này nó đang thui chó chứ nhỉ. Con chó hảy còn đó mà nó đã biến mất không dấu vết…


 Vừa mới vào miền Trung chưa đầy một tháng, tiểu đoàn anh đã bị loại khỏi vòng chiến đấu. Đấy là điều Xê trưởng quan tâm nhất. Trọn một ngày Xê trưởng nghiến răng ken két ném đủ thứ bẩn thỉu lên trời. Bây giờ phải tính chuyện kéo nhau ra Hà Nội nhận khí tài mới. Trước đó phải tính chuyện gửi năm chục phuy dầu cho dân, lúc quay vào sẽ nhận lại.


 Thực ra đối với một tiểu đoàn tên lửa ngần ấy dầu chẳng nghĩa lý gì, nhưng vứt thì phí quá. Đối với Xêtrưởng chẳng có gì đáng để vứt hết, kể cả một đôi hạt cơm vô tình dính bên mép. Hoàng không phản đối cũng chẳng đồng tình, anh lẳng lặng làm theo mệnh lệnh.


Sáu chiếc xe tải xích tăng chậm chạp bò vào Xóm Cát, sẫm tối thì đến. Lúc đầu chỉ có dăm bảy đứa trẻ chạy ra. Chúng đi lại, ngó nghiêng, thì thầm với nhau với vẻ mặt nghiêm trọng. Sau, từ trong mười một nóc nhà có chừng vài chục người lớn thủng thẳng đi tới. Họ đứng thành một khối, lẳng lặng quan sát đoàn xe.


 Im lặng một cách đáng ngờ. Hoàng cố quan sát họ nhưng không rõ mặt một ai. Anh ngửi thấy mùi khét mù và chua đặc, thứ mùi đặc trưng của mồ hôi đã biến chất. Hẳn tất cả đều gầy đét, rách nát và bẩn thỉu- Hoàng nghĩ vậy.


- Ở đây ai là chủ nhiệm hợp tác xã?


 Xê trưởng nhảy đại xuống cát, hỏi như quát.


Lũ trẻ cười ré lên. Xê trưởng dừng lại nhìn hết lượt dân xóm cát, cố tìm hiểu lý do gì lũ trẻ kia lại cười, còn người lớn không một ai lên tiếng?


- Rứa ai là bí thư chi bộ?


Vẫn tiếng cười lũ trẻ. Chúng còn hoan hỉ vỗ tay bem bép. Đám người lớn vẫn nín thinh. Hoàng nom thấy rõ họ dần xích lại gần nhau hơn, tạo thành một khối vuông đen đặc.


-Cảnh giác!


Xê trưởng bắt đầu nổi cáu, anh đến sát Hoàng nói nhỏ và lừ lừ tiến đến gần đám đông.


-Tôi yêu cầu bà con trả lời.


Xê trưởng cố gắng nói chậm để tránh khỏi phải nói ngọng, điều mà anh tưởng vì thế lũ trẻ đã cười ré lên.


- Chúng tôi là bộ đội. Bộ đội cụ Hồ.


- À...


Đã bắt đầu có tiếng xì xầm từ trong khối vuông đen đặc đó.


-Chúng tôi muốn làm việc với cán bộ chủ chốt của làng ta.


- Ở đây chỉ có trưởng xóm thôi.


Một người trong khối vuông rụt rè lên tiếng.


-Tốt. Cho xin gặp.


Khối vuông bắt đầu ồn ào. Hình như họ đang thảo luận xem ai là trưởng xóm của họ. Rất lâu sau một người thấp nhỏ, lưng hơi gù tách khỏi khối vuông.


- Tui đây.


Đó là một ông già, khoảng sáu chục tuổi.


- Lần sau không được hỏi xược như rứa!


 Ông lừ lừ bước đến trước mặt Xê trưởng buông một câu lạnh tanh.


Một cú đáp bất ngờ. Hoàng rùng mình. Anh đồ rằng Xê trưởng sẽ gầm lên. Xê trưởng vốn vậy, không cho phép ai  xúc phạm anh vì bất kì lý do gì, trừ cấp chỉ huy. Xê trưởng tự ý thức được anh đang chiến đấu cho ai, vì bát cơm manh áo của ai, đó là niềm kiêu hãnh vĩnh cửu không ai có quyền tước đi, trừ cấp chỉ huy.


 Hoàng vội vàng nhảy ra khỏi xe. Cần phải có mặt đúng lúc xảy ra xô xát. Hóa ra không. Xê trưởng cúi đầu, với thái độ kính cẩn không chê vào đâu được.


- Xin lỗi... thành thật xin lỗi bà con. Tôi vội quá...thành ra rứa.


Hoàng lại bị bất ngờ. Đó là lời xin lỗi hiếm hoi trong suốt cuộc đời chinh chiến của Xê trưởng.


 - Hóa ra họ là dân thiệt ông ạ.


 Mãi sau khi hoàn thành cuộc bàn giao vui vẻ năm chục phuy dầu cho Xóm Cát, dọc đường trở về Hà Nội Xê trưởng mới giải thích vẻ khúm núm và lời xin lỗi hiếm có của anh.


Con người không biết đùa này vừa cho Hoàng một ý niệm mới, nghe qua tưởng là hài hước thực ra rất nghiêm trọng, nó cho phép Xê trưởngdùng súng hay sự lễ độ để ứng xử với độ chính xác đến rùng mình.


-Có điều, thiệt kì cục...Nỏ hiểu răng xóm đó lại nỏ có tổ chức chi cả.


Xê trưởng rầu rĩ nói.


- Chắc là dân tứ chiếng. Có mười một nóc nhà, chẳng ai quan tâm...


Hoàng chép miệng, anh nói cho qua chuyện.


- Không quan tâm là răng?


Xê trưởng dằn giọng. Lập tức Hoàng rụt cổ lại.


- Giả sử địch nhảy dù xuống đó. Chúng xây dựng một căn cứ giữa lòng cách mạng thì ông tính răng. Hả, tính răng?


Cổ Hoàng lại rụt sâu hơn.


-Thử nghĩ mà coi, lại đùng đoàng ngay giữa lòng chế độ ta. Đó, nguy hiểm chưa?


Hoàng không ư hử gì với Xê trưởng, con người mấy chục năm rèn luyện tính khả nghi.


 Mấy chục người dân Xóm Cát dưới sự chỉ huy của ông trưởng xóm đã trèo lên sáu chiếc xe tải xích tăng cùng bộ đội đẩy năm chục phuy dầu xuống cát, lăn đi. Họ hò hét thúc dục nhau, vừa thở vừa nói vừa đẩy vừa kéo các phuy dầu. Đôi khi họ la ó, văng tục vì một vài trục trặc nhỏ. Quả nhiên là họ rất phấn khởi được làm một việc trọng đại như thế này. Đã từ lâu cách mạng không hề giao cho họ bất kì một nhiệm vụ gì. Họ không làm, không được làm, không có gì để làm kể từ năm Ất Dậu. Đây là nhiệm vụ lớn lao cách mạng giao phó như Xê trưởng giải thích với họ. Ngay cả năm Ất Dậu cũng vậy. Việc dân Xóm Cát đi phá các kho thóc đem về chia nhau, nói ra thêm ngượng, nó gần với  động cơ trục lợi hơn là hành động cách mạng. Rõ ràng chưa lúc nào họ được làm một việc cách mạng giao phó nghiêm túc như lúc này. Đấy không phải lỗi của họ, Xê trưởng nói đúng, đấy là do sự chểnh mảng của chính quyền khu vực mà thôi.


Có vẻ như mấy cô gái Xóm Cát muốn ghẹo Hoàng. Họ chạy đi chạy lại, cố tình vấp phải Hoàng.


- Úi! Em xin lỗi!


Rồi ù té chạy. Rồi cười như nắc nẻ. Hễ Hoàng đẩy phuy dầu nào, lập tức có một hai cô gái xán tới, đẩy thì ít lấn thì nhiều.


- Bộ đội chi mà trắng rứa hè, trắng hơn công tử bột.


            Giọng gái tơ thanh thanh chua chua, chỉ mới nghe thôi đã muốn cắn cho một nhát.


- Tụi bay lấn vừa thôi, khéo không em tau ngã bây chừ!


Lại cười. Khiếp, là cười! Vừa chạy vừa cười, cái mông ngúng nguẩy đến là vui.


 Hoàng cũng muốn vọc một cô nào đó theo cách nhỡ tay mà lính tráng hay áp dụng khi rơi vào môi trường nhốn nháo như thế này. Cho vui thôi chứ chả để làm gì. Nhưng nhác thấy Xê trưởng, con người không biết đùa, anh đành nhắm mắt làm ngơ, cúi mặt đánh lờ hết mọi cuộc khiêu khích của chị em.


Trăng đã vói lên một cây sào. Còn một phuy dầu ở đuôi xe thứ sáu. Đã có bốn chị em đang hí húi đẩy. Hoàng nằm vật xuống cát. Gió biển nhẹ và mát, anh thiếp đi chừng mười phút.


- Anh chi ơi, dậy mà đi tề!


Ấy là thời điểm Hoàng ngao ngán nhất. Rõ là thân thằng lính.


 - Thủ trưởng tôi đã ơn huệ xong chưa?


 Hoàng ngáp dài, mắt vẫn nhắm nghiền.


- Rồi!


-…..


- Tề...mau lên tề!


Cùng một lúc sáu chiếc xe tải xích tăng nổ máy. Hoàng bật dậy.


-Đồng chí Hoàng!


Xê trưởng gọi to.


- Hoàng đâu?


-Có tôi.


-Lên xe!


-Rõ.


Thật không ngờ, sau tiếng đáp đầy vẻ chán chường ấy, Hoàng đã nhìn thấy cô gái đang đứng cách anh đúng một bước chân chính là Thùy Linh.


-Ui... Hoàng!


 Thùy Linh ôm mặt rú lên.


Ma quỉ! Đúng một bước chân, chỉ đúng một bước chân không hơn. Có thể giang tay và ghì chặt, có thể nhấc bổng và xoay vòng, có thể áp mặt và ngấu nghiến...Ma quỉ! Hoàng đã đứng chết lặng cho đến khi Xê trưởng vừa chửi vừa ném anh lên xe.


Hai mươi năm sau, cũng có thể trọn đời, Hoàng không bao giờ quên được bóng Thùy Linh chạy bời bời dưới trăng, chới với đuổi theo sáu chiếc xe tải xích tăng.


-Hoàng ơi!...dừng lại đi! Hoàng...dừng la-ại..đi-i!.


  Thùy Linh đã gào lên thê thảm.


Giấu diếm làm gì, lúc đó Hoàng đã khóc òa như trẻ nít.


*


*           *

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét