Con tàu lao nhanh với một tốc độ đáng khen. Ly Ly đang ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ huýt sáo. Nhìn nghiêng cô càng giống Thùy Linh. Giống đến rùng mình. Nhưng Thùy linh không huýt sáo. Chưa bao giờ Hoàng thấy Thùy Linh nhọn mỏ huýt sáo vô tư lự như Ly Ly. Chỉ có một người huýt sáo hệt cô, đấy là Lý, cô thanh niên xung phong mắt lươn đã cứu Hoàng trong trận bom đầu đời lính.
Ở đại đội thanh niên xung phong 51 cô gái, Lý trẻ nhất. Cô hơn Hoàng ba tuổi, nói cười suốt ngày. Người Thanh Hóa nhiều cô nói nghe rất hay nhưng Lý không biết ở huyện nào mà phát âm tiếng nào cũng méo xệch- “ Em ờ Thên Huớ!”. Hoàng phì cười nhại lại trêu Lý, cô cười ré lên một tràng như gà non cục tác, nguẩy đít le te chạy.
Lý gọi Hoàng bằng anh, xưng em. Hoàng vừa thích vừa ngượng. Mỗi lần Lý réo lên“ Uớ anh ui!” là tai Hoàng chuyển màu. Ở cái tuổi hơn một ngày hay một điều, việc một cô gái hơn hẳn Hoàng ba tuổi cứ kiên trì gọi Hoàng bằng anh nghe thật trớ trêu, nó báo trước một âm mưu. Hoàng thích lắm nhưng sợ…
Lý làm như không màng đến mấy trò yêu đương nhăng nhít nhưng gương mắt hồng tươi, cặp môi dày ướt rượt rực lên những thèm khát vu vơ lúc nào cũng sẵn sàng tố cáo tâm địa cô. Lý huýt sáo bất kì lúc nào, vui cũng như buồn, lặp đi lặp lại mỗi giai điệu ca khúc của Vũ Trọng Hối về các cô gái mở đường. Tiếng huýt sáo đã kéo cổ Hoàng bám theo cái gáy trắng muốt của Lý sấp ngửa đi ra khúc vắng suối Voang như một kẻ mộng du.
Lý xách xô áo quần đi qua Hoàng, đánh mắt xéo sang anh như hỏi: “ Em đi tắm đây, anh có theo không?” Hoàng ngồi bật dậy. Đợi cho Lý đi khuất anh mới lén bám theo. Đường xuống suối ngoằn ngoèo, hẹp, dốc và trơn, thế mà Lý đi như lướt trên lụa. Cái gáy trắng muốt lấp loáng trong lá cây. Tiếng huýt sáo dìu dặt khuyến dụ Hoàng dũng cảm tiến lên. “ Em đây, em ở lối này cơ mà.”
Hoàng bám theo cái gáy trắng muốt lúc ẩn lúc hiện dần tụt dần xuống suối Voang.
Khúc suối rộng, xanh ngăn ngắt dưới những tàng cây cây săng lẻ. Nắng sớm mai vàng tươi lẫn trong sương núi mơ hồ. Lý khỏa thân vẫy vùng giữa suối. Trên bờ, Hoàng ngồi núp sau bụi cây nhìn như nuốt lấy thân hình trắng nuột nà đang dâng lên mỗi lúc mỗi gần trước mắt anh.
Lý biết chắc Hoàng đang ngồi ở đâu, sau bụi cây nào. Chỉ có Hoàng là chắc mẩm chẳng ai biết mình đang rình rập xấu xa ở đây. Lúc lúc Lý đứng bật dậy, mắt hướng vô tình phía Hoàng, nụ cười sáng tươi, bộ ngực vun đầy dưới nắng mai.
Hoàng biết Lý muốn gì, càng biết anh càng thu mình sau bụi cây.
Không trông đợi được một chút gì ở Hoàng, Lý leo lên tảng đá giữa suối, nửa nằm nửa quì, toàn thân đổ nghiêng, rũ ra như vừa đánh mất một điều gì thật lớn lao. Nước chảy tràn trên mọi đường cong, mái tóc và tấm lưng trần óng ả được chiếu sáng bằng thứ nắng vàng tươi, ngời lên vẻ đẹp đau buốt trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, hệt bức tượng đá cẩm thạch của Rodin về người đàn bà bị đày xuống địa ngục, bị buộc phải đổ đầy nước vào cái thùng không đáy.
Hoàng ngồi thu lu trong bụi, nửa muốn bỏ đi nửa muốn nhảy xuống suối ôm chầm lấy Lý rồi muốn ra sao thì ra, chẳng ngờ Lý đã đến bên anh từ lúc nào. Cô túm tóc anh kéo giật một cái.
- Về!
Hoàng giật mình ngước lên, bắt gặp cái nhìn xói giận dỗi lẫn chút coi thường. Như đứa bé ăn vụng bị bắt quả tang, Hoàng cúi gầm mặt, hai tai đỏ nhừ.
-Về! Còn ngồi đó làm gì nữa!
Lý bỏ đi. Tiếng huýt sáo vang lên khe khẽ, chìm dần trong lá rừng.
Hoàng lại lủi thủi bám theo tiếng huýt sáo trở về hang đá. Thì biết làm thế nào, khỉ thế cái tuổi 17.
- Nghĩ gì mà cười tủm tỉm thế cha nội?
Ly Ly thúc cùi chõ. Hoàng hơi giật mình ngơ
ra một lúc rồi chợt hiểu, anh cười khì.
- Em theo dõi anh kĩ thế?
- Thèm vào theo dõi anh!
Hoàng khoác vai Ly kéo cô ép sát mình.
- Em có biết bệnh female hysteria không?
- Sao tự dưng lại hỏi thế?
Ly Ly lừ mắt với Hoàng. Chính anh cũng ngạc
nhiên không hiểu sao đột nhiên mình lại hỏi Ly Ly chuyện đó. À, hình như Hoàng vừa nhớ đến Lý và cái hang đá của 51 cô gái Thanh niên xung phong, nơi vẫn bùng nổ những cơn extri tập thể. Sau này Hoàng mới biết đấy là nỗi thống khổ của đàn bà. Những thèm khát lương thiện đã bị giáo lý đương thời bủa vây, lâu ngày kết tủa thành khối u chèn ngang ngực, đau buốt. Đau quá hóa điên…. Ừ, sợ quá đi mất.
Đang giữa bữa cơm trưa, một chị bỗng đứng vụt lên, phun ngược mồm cơm đầy và cười. Chị ném cái bát xuống đất, quay ba vòng. “ Để tao diễn xiếc cho tụi bây xem!”. Chị cười ngặt nghẽo , vừa cười vừa lột hết áo quần, cầm lấy cái quần khua khua, cứ thế chạy rối loạn trong hang đá.
Thoạt tiên là thế. Nhưng chỉ ba phút sau, thật kinh khủng, có đến hai chục chị nhất loạt ném bát cơm, nhất loạt cười nghiêng ngửa. Tiếng cười chua lòm đột khởi rộ lên, đập vào vách đá dội vang đến buốt óc.
Tất cả ù té chạy, đuổi nhau, vật nhau, xé áo quần nhau, đè ngửa nhau. Họ vừa hét vừa cười vừa khóc vừa lột trần nhau ra trước mắt Hoàng.
Ba chục chị còn lại ra sức đuổi bắt từng người một đè dí xuống. May có chị Nụ đại đội trưởng, người đã túm cổ áo Hoàng lôi ra khỏi xác người lái xe, vẫn còn tỉnh táo. Chị to khỏe vâm váp nhất đại đội đang hò hét mọi người cố dẹp tắt cơn động rồ đột xuất. Chị nhanh chóng túm tóc từng người, bằng cái ngáng chân nhẹ nhàng, vật ngửa hết chị này đến chị khác. Bị các chị tỉnh táo giữ chặt, các chị đang lên cơn tha hồ la hét dãy dụa.
Hoàng vẫn ngồi co ro, há mồm nhìn đám tao loạn.
- Hoàng, tới đây!
Chị Nụ tay chỉ miệng quát. Hoàng đứng dậy chậm rãi đi tới.
-Mày đàn ông đàn ang gì mà ngu, thấy các chị thế này mà cứ ngồi trương mắt nhìn. Cởi áo ra, mau lên!
Anh chưa kịp hiểu cái lệnh quái quỉ này là thế nào, chị Nụ đã kéo phăng áo cô gái đang lên cơn. Tràn ra một bộ ngực trắng nõn.
- Cởi mau lên, ơ cái thằng này!
Chị Nụ gào to, chồm dậy kéo phăng áo Hoàng, đè cổ Hoàng nằm úp lên cô gái.
- Nằm ép chặt vào!
Hoàng chực vùng dậy lập tức bị chị ấn mạnh xuống.
- Thì chị cũng phải giải thích cho nó hiểu.
Một chị đi tới cạnh Hoàng, nhìn anh đầy thông
cảm.
-Thì giờ đâu mà giải thích!
Chị Nụ lại ẩn cổ Hoàng xuống.
- Mau lên!
Hoàng ngoan ngoãn làm theo lệnh đại đội trưởng. Dù thế nào anh cũng đã là lính, quân lệnh như sơn, bài học lính tráng đầu tiên anh được học.
-Hôn chị mày đi em, hôn vào cổ ấy, mạnh dạn vào…Đặt tay lên ngực chị mày đi... Thế! Thế!...
Hoàng làm theo như cái máy, lóng nga lóng lóng ngóng, chẳng hề có một cảm giác gì.
-Chúng mày nhắm mắt đi cho nó làm!
Chị Nụ quay lại mấy chị đang ngồi xung quanh, quàu quạu nhìn họ. Không ai cười. Cười làm sao khi tất cả đang diễn ra trong hỗn loạn, giữa gầm gào, hú hét chói tai.
- Nắn mạnh tay vào, thằng ngu! Mày làm gì mà như sờ cóc chết thế hả!
Chị Nụ hét to. Hoàng run lên, vục mặt vào bộ ngực tràn. Mùi sữa non hoi hoi sực lên, anh chực ngẩng đầu, lập tức bị bàn tay cứng như sắt của chị Nụ đè nghiến xuống.
Mấy phút sau người bệnh mềm dần, chùng hẳn xuống, bộ mặt thất thần biến mất. Chị khẽ đẩy Hoàng ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh. Chị có vẻ ngượng, quay mặt đi, vội vàng quờ tìm áo mặc.
Hoàng vừa lồm cồm bò dậy, liền bị chị Nụ kéo tay lôi đi.
- Mau sang người khác!
Những lần sau Hoàng mạnh dạn hơn, thành thục hơn. Dần dà anh trở thành kẻ mặt dày, trơ trẽn hành sự không chút nao núng mỗi khi trong hang có người lâm thứ bệnh điêu đứng này.
Hoàng đã ôm ấp hầu hết các cô gái trong hang đá, sờ nắn hết thảy những bộ ngực trinh nữ. Những bộ ngực được gìn giữ nâng niu, gói ghém gấu diếm kỹ càng suốt tuổi thanh tân, bỗng chốc bị bóc trần trong một giờ lâm bệnh.
- Ban ngày ban mặt, ngồi trên tàu mà ngủ mơ trời ạ!
Một cái véo mũi thật mạnh. Hoàng giật mình mở mắt.
- Thế à?
Hoàng dụi mắt cười trừ.
- Sắp về chốn cũ của anh rồi, khỏi phải mơ!
- Còn mấy cây nữa?
- Mười lăm. Chuẩn bị hành lý đi là vừa.
Con tàu rúc lên một hồi còi dài. Sắp chui qua bảy hang đá đen ngòm, ga Minh đang ở trước mặt. Thế là sắp về rồi.
*
* *
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét