- Sao mà khổ sở thế này hả anh?
Ly Ly trân trố nhìn Hoàng, cô muốn khóc quá.
Hoàng không nói, anh ngồi bó gối nhìn chăm chăm vào khoảng trống trước mắt. Cây đa đã biến mất tăm. Thì ra anh vừa trải qua một cơn mộng du.
-Em tìm em mãi... suýt nữa phải đập cửa mấy cô trực phòng Nhà khách. May em đoán anh ở đây.
Ly Ly cố nói thật bình tĩnh. Không muốn nghe Hoàng giải thích, cô sợ anh lại lên tiếng phân bua. Cô biết Hoàng đã nhìn thấy trong mơ một cái gì đấy thuộc về kí ức Xóm Cát và anh đã lần theo ra đến tận đây. Chẳng cần Hoàng phân bua, Ly Ly cũng biết chắc điều đó đã xảy ra.
Xóm Cát là thế nào mà nặng trĩu trong Hoàng làm vậy? Cái xóm ghê gớm, đã chết rồi vẫn giữ rịt lấy Hoàng, không cho anh cựa quậy. Chỉ ba tháng sống với nó thôi, dù là thương nhớ bằng giời cũng không thể làm cho người ta vì đoái thương mà quên hết chuyện đời.
Hoàng đã có khi nào chấn thương sọ não chưa nhỉ? Chưa. Hình như chưa. Chưa khi nào nghe Hoàng kể. Anh đã nhiều lần kể anh là một trong rất ít người lính suốt cả cuộc chiến tranh nhiều lần bị thương nhưng chỉ xây xát chút xíu, chưa lúc nào phải vào viện.
Hay là vì Thuỳ Linh? Không có lẽ? Đó chỉ là mối tình đầu ngọt ngào có cay đắng có, cả tủi nhục khổ đau nữa … đủ hết. Và cũng chỉ thế thôi, như ngàn vạn mối tình đầu khác, có gì ghê gớm? Những gì Hoàng từng nếm trải có khác bao nhiêu ngàn vạn người nếm trải… có ai việc gì đâu? Trừ những kẻ mang sẵn trong mình dòng máu tuyệt mệnh, tự phóng đại những mất mát cá nhân lên đỉnh điểm, nhưng Hoàng không thuộc típ người đó.
Hoàng thuộc típ người dễ thoả hiệp. Sống kiểu gì, sống thế nào đối với anh không quan trọng. Vẫn luôn thấy Hoàng cằn nhằn cả ngoài đời lẫn trong văn chương nhưng đấy chỉ là bản tính hay cằn nhằn của anh, bản tính của những ai vừa mới nứt mắt đã được người đời vồ vập chiều chuộng.
Trong sâu thẳm Hoàng là kẻ ích kỉ, chỉ biết đến mình không cần biết đến ai. May thay anh được sinh ra từ một dòng tộc lẫy lừng, gốc gác văn hoá bền vững đến nỗi mọi chứng bệnh của thói ích kỉ không có chỗ dung thân..
Có lẽ Hoàng không đến nỗi vậy. Hằng thấy một chút gì đằm thắm, thiết tha thi thoảng bừng lên, toả ra từ dáng vẻ trễ nải đáng ghét của anh. Vậy thì chứng bệnh của Hoàng là chứng bệnh gì? Nó là chứng bệnh mọi thời đại của người lính do vi rút chiến tranh gây nên hay là một lý do nào khác? Ly Ly không biết. Làm sao cô có thể biết khi cô đang ở kênh khác của cuộc đời. Thôi không biết nữa, đã quá nhiều mệt mỏi vì cái sự biết rồi, chuốc thêm nữa để làm gì?
-Ngủ đi anh. Cứ thế này rồi đến chết mất thôi.
Ly Ly ấn Hoàng nằm duỗi ra cát, cô ép sát Hoàng, nhè nhẹ vuốt tóc anh.
- Ngủ đi anh, ngủ đi.
Ngủ làm sao được. Hoàng hoàn toàn tỉnh tảo như vừa qua một giấc ngủ say. Khi cây đa già và con cú què không còn váng vất trong tâm tưởng, thốt nhiên anh thấy thư thái lạ thường.
Hoàng lùa tay vào áo Ly Ly, nhẹ nhàng mơn trớn tấm lưng mát mềm của cô.
- Thôi mà, ngủ đi…
Ly Ly kéo tay Hoàng ra, cô lấy gối đắp lên mặt anh.
-Anh cưới em có được không?
Ly Ly bật cười. Câu hỏi nghiêm túc đến nỗi không thể nhịn được cười.
-Anh muốn cưới em thật đấy, tụi mình vợ chồng cho xong mẹ nó đi!
Ly Ly úp mặt cười rúc rích.
-Sao cười?
-Em không biết... tự nhiên thấy buồn cười.
Hoàng cù nách Ly Ly, cô không chịu được, cười ré lên cố đẩy Hoàng ra xa.
-Nói đi! Nói đi... sao cười?
Hoàng xốc nách Ly Ly dựng dậy.
- Người ta đề nghị nghiêm túc, sao cười?
Cái mặt Hoàng nghệt ra trong khi mắt trợn răng nghiến hệt mặt ông địa trong hội múa lân.
-Buông em ra rồi em mới nói!
Hoàng thả Ly Ly, làm bộ nghiêm trang chờ cô nói. Ly Ly thong thả cuốn tóc, sửa sang lại quần áo rồi kéo tóc Hoàng lôi đi.
-Thôi, về!
Ly Ly vụt chạy trước, thỉnh thoảng vốc cát quay lại ném Hoàng. Hoàng lệt bệt theo sau, vừa đi vừa thở. Lúc này mới thấm mệt. Lưng Hoàng thẳng đơ, bắp chân như xoắn lại. Hoàng bước từng bước vẹo vọ, cảm tưởng anh có thể đổ xuống bất kì lúc nào.
Đằng Đông kéo một vệt đỏ rựng chạy dọc chân trời. Cái vệt đỏ mỏng tang y như khe hở hẹp một cánh cửa vĩ đại, giấu trong đó cả một lò lửa mênh mông.
Ly Ly dừng lại chờ Hoàng. Cô ngồi bó gối nhìn bốn xung quanh. Cát vẫn cát trắng dịu kéo dài cho đến núi Ngậm Ngùi. Khoảng không bao la dần trắng rỗng khi ánh ngày dần kéo đến. Lạ quá, nơi đây đã từng có cuộc sống, dẫu âm thầm bức bối nhưng là cuộc sống đầy ý nghĩa, theo cách diễn đạt của Hoàng.
Ly Ly hoàn toàn toàn không thể hiểu tại làm sao Xóm Cát có thể bền gan sống giữa trắng phau và bỏng rát cả trăm mùa hè đỏ lửa để rồi kết thúc bằng một cái chết tang thương và bí ẩn. Hoàng nói nếu không sinh ra ở đây sẽ không cách gì hiểu nổi tại sao người ta có thể yên tâm sống ở cái “lò thiêu xác” này đời này sang kiếp khác. Tất nhiên. Nhưng từ đây về Thị Trấn Linh Giang chỉ bảy cây số cát chứ bao nhiêu. Dân xóm cát hết thảy đã một lần về Thị trấn, họ thừa có khả năng làm một phép so sánh giản đơn.
Hoàng nói thì cũng giống như anh ngày mới về Hà Nội, anh không hiểu người ở đâu ra mà lắm thế, cứ từng đoàn, từng đoàn nườm nượp chạy rong ngoài đường phố. Chẳng hiểu người ta lấy đâu ra thời giờ nắm thay nhau dạo hết phố này ra phố nọ. Hoàng đã mục sở thị một đôi trai gái vừa sáng tinh mơ đã ra quán cà phê ngồi lì cho đến tối. Hoá ra phố phường lại tẻ nhạt, vô vị đến thế a? Đến khi sống quen rồi anh mới hiểu mỗi một cuộc sinh tồn đều có cái lý riêng của nó.
Đã đành thế. Nhưng ở cái nơi rỗng không này lại là chuyện khác. Ở đây vào mùa hạ, đêm thật tuyệt vời nhưng ngày thật đáng sợ. Nó tuồng như lột trần tất cả, đốt cháy tất cả. Từ chín giờ sáng cho đến tối sập, người ta luôn ở trạng thái bất an, ngực râm ran những bức bối. Không ai muốn ngồi yên một chỗ, lúc nào cũng muốn chạy trốn, muốn thoát thân nhưng chẳng biết vì lẽ gì.
Gió nóng thổi quay cuồng, cát rịn cùng với mồ hôi và hơi cát nồng bốc lên đến chóng mặt. Từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều, gió như một kẻ cuồng chạy rối loạn trên trảng cát, bốc lên từng khối bụi cát khổng lồ. Vào lúc mặt trời bò xuống gần đỉnh núi Ngậm Ngùi đột nhiên gió biến mất tăm, trảng cát bây giờ mới thực sự là lò bát quái. Nóng đến ngột thở đến phát rồ.
Khó lòng nói hết cái nóng ghê rợn ở nơi đây. Lửa không táp ở ngoài mặt, cơ hồ nó đang bốc ngùn ngụt từ trong ruột bốc ra. Người ta luôn muốn nhảy xuống giếng, muốn hét rống lên, muốn đập phá một cái gì đó. Mồ hôi đặc quánh trên mỗi lỗ chân lông. Từng sợi tóc khô giòn, nóng rực. Da thịt bốc lên một mùi thịt cháy dở khê nồng, khét rẹt.
Hoàng kể vào thời điểm gió chết đứng này, chị Rá tâm thần bao giờ cũng nhảy ra múa may. Chị tụt quần, cầm quần phất như phất cờ đại, vừa phất vừa chạy khắp xóm. “ Quần đây rồi! Quần mới đây rồi bà con ơi!”
Ông Rúm cũng tụt quần nhưng không phải chạy khắp xóm, ông lăn đùng xuống khe Mật. Ông nằm ngửa, chỉ để hở mỗi hai lỗ mũi, đánh một giấc cho đến sáu giờ tối. Khó ai có được giấc ngủ kì khôi như ông: chìm trong nước, ngủ say như chết nhưng không bao giờ để nước chui tọt vào mũi. Một đôi người học theo ông, chỉ được dăm mười phút, cố lắm là nửa giờ, là sặc nước, ho gần chết.
Dân Xóm Cát ai nấy đều chạy ra khe Mật. Kẻ thì nhúng bao tải quấn quanh người, ngồi rúm ró dưới bóng cây, người thì để nguyên quần áo lăn đùng xuống khe rồi ba chân bốn cẳng chạy vào nhà, nửa giờ sau áo quần khô cong, lại chạy ra lăn đùng xuống khe, lại ba chân bốn cẳng chạy vào nhà. Thoạt nhìn dễ nhầm đấy.. .là cuộc đại náo của những kẻ động rồ.
Dưới khe Mật ông Rúm vẫn điềm nhiên ngủ say, mặc kệ cuộc đại náo dân Xóm Cát. Ông không phải là trưởng xóm. Sở dĩ ông mạo nhận là để độp vào mặt Xê trưởng một câu vào lúc sôi gan trước câu hỏi xược. Hoàng kể sống gần mới biết ông Rúm rất lành, tháng năm một tiếng, tháng mười một tiếng. Không vợ con, không họ hàng thân thích, mười một nóc nhà Xóm Cát chẳng nhà nào họ hàng với nhà nào.
Ông Rúm sống thui thủi một mình cùng với cây đàn cò và con chó mực. Đêm xuống, trăng lên, Xóm Cát ngủ yên giữa mênh mông ánh trăng. Thật phí của giời. Ông không ngủ, túc tắc ra ngồi tựa gốc cây đa, một mình ngửa mặt nhìn trăng, một mình vẩy lên thứ âm thanh thoạt nghe tưởng buồn não ruột nhưng ngẫm kĩ lại thấy vui. Thứ niềm vui lẻ loi, đơn chiếc rít lên lạc lõng giữa hoang vu.
Một ông, một cây đa, một con chó, một vầng trăng, một dây đàn, thế cũng đủ xôm trò. Tiếng đàn cò nỉ non kể lể dông dài một chuyện gì đó không ai hiểu, chính ông cũng không hiểu.
Trong Xóm chỉ có một người hiểu được đó là chị Rá tâm thần. Chị đang ngủ vùi sau hồi nhà chợt vùng dậy ngơ ngác như ai vừa gọi mình. Không ai cả, chỉ có tiếng đàn cò của ông Rúm. Tiếng đàn cò bao giờ cũng làm chị bừng thức.
Đây là lúc chị tỉnh táo. Chị ngồi tựa vào vách đờ đẫn nhìn bốn xung quanh. Đói, chị chống gối đứng dậy bê nồi khoai môn luộc lững thững đi về phía cây đa. Chị ngồi bệt trước mặt ông Rúm, lẩn mẩn bóc vỏ khoai bỏ miệng chậm rải nhai, mắt không thôi nhìn vào cái cần đàn của ông Rúm đang day qua day lại. Tiếng đàn kể lể nguồn cơn gì đó chỉ một mình chị hiểu. Lát sau chị đã nước mắt dầm dề, lát nữa chị đã cười toe toét, cái đầu gật lắc gật lắc theo nhịp đàn của ông Rúm.
“Ông Rúm có cái đàn cò, phú ông đòi đổi ba bò chín trâu.”, ấy là chị hát, vỗ nhịp theo nhịp rối rắm của đàn cò và hát. Hát đi hát lại mỗi câu ấy thôi. Thế cũng đủ ông Rúm vui. Ông không dứt được tiếng đàn dù đã quá khuya, đã nghe tiếng gà đập cánh gáy sang canh ba.
Canh ba là thời điểm nhà ông Rinh thức giấc. Tiếng điếu cày réo vang như một tiếng còi thổi gắt. Tiếp sau là cơn ho kéo dài, lúc hực lên, lúc nghẽn lại, tưởng có thể chết vì tắc thở. Ấy thế mà ông vẫn hút, thêm một điếu nữa và ho, ho mãi.
Lúc này bà Rinh mới lồm cồm bò dậy. Bà ngáp một tiếng rõ dài, nhỏ to nhịp nhàng theo hơi thở và kết thúc bằng tiến rên thê thảm “Hờ-ôi, mạ ơi!” Tiếng ngáp nghe như tiếng than của một kẻ chán đời, lại như tiếng rên của đàn bà đang giữa cơn động cỡn. Liền sau tiếng ngáp rền rĩ của bà Rinh là tiếng quát gọi con của anh Ranh: “Dậy hua bay!”
Cái Rim, thằng Rú, con Rì nhất loạt vùng dậy. Chúng lục tục đỏ lửa nấu cơm, soạn sửa đồ lề chuẩn bị lên rừng lấy củi. Mười một nóc nhà Xóm Cát lần lượt sáng đèn đỏ lửa. Cũng là lúc tiếng đàn cò ông Rúm tắt ngúm. Chị Rá cũng đã no khoai, bê nồi khoai đi qua hết nhà này dến nhà khác, nhà nào cũng chìa nồi ra hỏi: “ Ăn không?”. Không ai trả lời, chị lại lững thững bê nồi về nhà, ngồi bệt giữa sân, cắm cúi ăn cho bằng hết.
Đoàn người đi lên rừng lấy củi lên đường. Dẫn đầu là anh Ranh, sau anh Ranh là ông Ro, rồi chị Rí, anh Rùng, cái Reng, thằng Rú, cái Rim, con Rì.... rồng rắn lầm lũi cứ hướng núi Ngậm Ngùi mà tiến.
Hoàng nói cuộc sống ở nơi đây có lẽ bắt đầu bằng tiếng rít điếu cày của ông Rinh và kết thúc bằng dăm bảy tiếng sủa hờ của con Mực nhà ông Rúm vào lúc mười giờ tối. Thú vị đấy chứ ? Chậc, nghe là lạ chứ thú vị gì đâu. Đấy là thứ chỉ nên biết cho vui chứ không nên sống cùng.
Ô, Hoàng sao thế? Sao lại đứng trơ ra thế kia?
-Hoàng!
Ly Ly kêu to, đi nhanh về phía Hoàng. Hoàng không động cựa, hình như anh đang theo dõi cái gì đó. Anh vẫy vẫy LyLy, mặt vẫn không thôi ngoảnh về phía bãi tha ma.
Ly Ly ngoảnh về phía đó. Có người! Rất nhiều người!
Thấp thoáng giữa những nấm mộ cát mọc dày đặc không hàng lối là những bóng người lúc ẩn lúc hiện. Dăm bảy cái bóng vụt dậy lại dăm bảy cái bóng thụp xuống. Một vài cái bóng ôm cái gì đó chạy lom khom rời khỏi bãi tha ma, chui tọt vào đám phi lao rậm rịt mọc ven bờ cát, men Thị Trấn.
Vượt qua đám phi lao là tới Xóm Trầu. Người Xóm Trầu tìm kiếm cái gì chăng? Có gì ở bãi tha ma mà tìm. Nếu có bốc mồ bốc mả tất nhiên chẳng ai làm giờ này và cũng không làm lén lút thế kia.
Hình như không phải bóng người, những cái bóng bẹt dính chuyển động khá nhịp nhàng lúc cúi xuống lúc vươn lên, thỉnh thoảng lại nhảy phốc một cái và chạy lom khom cũng nhịp nhàng như múa.
Lạ quá.
- Cái gì thế nhỉ? Ma à?
Vừa dứt lời, Ly Ly thấy ớn lạnh. Một cái gì rờn rợn chờm lên hai bên mang tang, cô bíu lấy tay Hoàng.
-Ghê quá...
-Im!
Hoàng quát khẽ, anh hất tay Ly Ly rón rén tiến về bãi tha ma. Ly Ly lẳng lặng bám theo sau, tay không rời vạt áo Hoàng.
-Buông ra nào!
Hoàng giật vạt áo, quát khẽ.
-Không, em sợ...
Ly Ly càng bíu chặt lấy Hoàng, trống ngực đánh thình thịch, tay chân cóng lại. Nếu là ma thì đây là lần đầu cô trông thấy. Sợ quá đi mất. Hoá ra những đồn thổi từ vạn kiếp lại hiện ra rành rành trước mắt cô.
- Ngồi xuống!
Hoàng kéo mạnh Ly Ly khiến cô ngã ngồi. Anh vội vàng bò đến bụi phi lao lùn tịt trước mặt. Ly Ly chồm theo Hoàng, luống cuống hót lấy cổ anh, toàn thân run bắn. Chưa bao giờ cô sợ đến thế. Hoàng không thèm quan tâm đến nỗi sợ hãi khác thường của Ly Ly, thậm chí anh còn khó chịu.
-Làm cái gì thế!
Hoàng đẩy Ly Ly ngã lăn kềnh, nghiến răng phát vào mông cô một cái rõ đau rồi nhoài lên, cố căng mắt nhìn.
Những cái bóng đen cũng thụp xuống, chìm hẳn giữa lờ mờ những mấp mô trắng nhợt. Hình như các bóng đen đã phát hiện ra Hoàng và Ly Ly. Chúng biến mất tăm lẹ làng trong chớp mắt. Hoàng vùng dậy, chạy như điên về phía bãi tha ma.
-Hoàng!
Ly Ly rú lên, cô muốn chạy đuổi theo Hoàng nhưng không được, hai chân như có ai bắt chéo, cô ngã khuỵ, cố vùng lên lại ngã khuỵ.
Hoàng mặc kệ Ly Ly, một mạch xông thẳng vào bãi tha ma. Vương vãi những dấu chân dẫm đè lên nhau, những mảnh vụn ván quan tài lẫn trong đám cát mới bới tung lên và mới vùi trở lại. Hoàng rơi xuống cát, ngôì ngó ngơ bốn xung quanh. Thoang thoảng mùi gì như mùi huyệt vừa mới bốc.
À ra thế, tiên sư bố chúng mày. Hoàng nghiến răng rủa thầm. Đ. mẹ chúng mày, ông biết chúng mày làm gì rồi.
Cuối cùng Ly Ly cũng bò đến được bãi tha ma. Cô ném mình rơi đánh phịch xuống trước mặt Hoàng.
- Anh làm cái gì thế?
- Gì?
-Em không ngờ anh lại nhẫn tâm đến vậy.
Hoàng chẳng hiểu gì cả, anh im lặng rút thuốc hút.
-Em có biết vừa xảy ra chuyện gì không?
-Em không cần biết!
Ly Ly gắt, tiếng nghe chua lòm. Cô cố nén để không bật khóc.
- Anh chưa nói cho em biết tại sao anh lại tàn nhẫn với em đến vậy!
Hoàng vẫn không hiểu gì cả. Thấy Ly Ly đang lồng lộn đi đi lại quanh anh, ý chừng như muốn xé xác anh ra, Hoàng chợt phì cười
-Em làm sao thế?
Ly Ly túm lấy cổ áo Hoàng day lấy day để.
- Làm sao à? Ác với người ta thế mà còn dám hỏi làm sao! Hả!? Hả!? Hả!?
Ly Ly rít lên và oà khóc.
Bây giờ Hoàng đã hiểu. Thủa bé đến giờ không hề biết sợ ma là gì, Hoàng cứ tưởng ma quỉ chỉ là chuyện đùa chơi, đàn bà con gái thường viện cớ đấy mà làm nũng, không ngờ Ly Lỵ sợ đến vậy. Hoàng ôm vai cô nói lời xin lỗi.
-Anh mà nhà văn cái gì, tâm lý hạng bét!
Hoàng cúi mặt cười khùng khục, đáng lẽ không nên cười vào lúc này nhưng anh không nhịn được..
Ly Ly không cười, mặt mày cũng chẳng tươi tỉnh lên chút nào nhưng đã qua cơn điên tiết. Cô bình tĩnh tìm cớ bênh vực cho Hoàng. Có thể Hoàng vừa phát hiện ra một điều gì ghê gớm lắm anh mới tập trung cao độ đến quên phắt hết thảy. Vốn dĩ Hoàng khá tinh tế, chỉ cần một chút thay đổi của cô anh cũng dễ dàng đoán ra, đâu đến nỗi như thế này.
-Anh nói vừa xảy ra chuyện gì?
Hoàng lại rút thuốc hút. Anh hút nhiều quá, vừa mới đó đã ba điếu.Những lúc căng thẳng hoặc có chuyện gì bối rối, Hoàng chẳng biết làm gì hơn là dùng thuốc lá đốt cháy hai lá phổi.
- Thật kinh khủng.
Hoàng hắt ra ba tiếng rồi ngồi im.
Chẳng biết làm gì hơn, Ly Ly lôi Hoàng dậy, kéo anh về Nhà khách uỷ ban huyện.
Nắng đã chờm lên bãi cát, thưa thớt vài vạt vàng nhạt vắt qua những đụn cát vụn cao đẹp như ngực thiếu nữ dậy tình, dân ở đây vẫn quen gọi là vú cát.
*
* *
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét