Ly Ly ném cái túi nhỏ vào bụng Hoàng, cô rơi phịch xuống tảng đá.
Hoàng không nói gì, nằm yên hút thuốc.
- Suốt một ngày anh làm gì mà không lo việc phỏng vấn cho xong?
-Anh quên.
-Quên! Quên, tại sao Chủ tịch huyện cho người ra gọi, anh không thèm trả lời người ta một tiếng?
-Ai ra đâu nhỉ? Có ai gọi anh đâu?
- Chán anh lắm.
Ly Ly chặc lưỡi, thở hắt. Nhìn cái mặt vô can ấy cô biết có nói thêm nữa cũng vô ích. Cô ngán ngẩm đứng dậy, thản nhiên tụt váy lội ào ra bờ sông, ngập mình cho chìm dần trong nước.
Mát lạnh đến tận xương. Bao nhiêu mệt nhọc suốt ngày đeo theo lão Phó chủ tịch văn xã được nước sông đánh cho tan loãng, biến mất tăm. Ly Ly lật ngửa, nổi bồng bềnh trên mặt sông. Hoàng hôn rải một màu đỏ ối. Gió hiu hiu thổi. Bầu trời màu tím than, lấp ló những ngôi sao mới mọc. Hoàng hôn của Levitan, thật tuyệt.
Ly Ly nhắm mắt thở đều tận hưởng chút thư thái trời cho. Một ngày leo trèo động Gió mệt bã người. Hết hang này lại hốc kia, gắn xi nụ cười trên môi, cứ thế chìa tay cho lão Phó chủ tịch văn xã nắm lấy nhấc lên tụt xuống trên những lối mòn chật hẹp, dốc và trơn, cô cảm thấy tất cả các khớp xương đã trật ra ngoài, khô cứng.
Một ngày vô tích sự. Tuyệt không moi được ở lão ta bất kì một điều gì. Lão nói liên miên đủ chuyện trên trời dưới biển trừ mỗi chuyện Ly Ly cần biết. Gớm, gầy khô như que củi mà dai sức kinh hồn. Lão đi lại trong cái hang bốn tầng lởm chởm đá cứ như đi dạo công viên, không có vẻ gì gắng sức, mặt mày tươi tỉnh như không, mồm miệng vẫn dẻo quẹo, mắt rắn thỉnh thoảng loé lên mời mọc.
Kể ra lão cũng khá, món văn hoá thứ gì cũng biết một chút. Không như một số kẻ văn hoá úp nơm, mới gặp tưởng là ghê gớm lắm, chỉ cần khéo vặt lát sau là sạch vốn. Lão khác, khá trường vốn. Ở xó xỉnh này biết cặn kẽ Oscar Wild, Marcel Proust là không phải tay vừa. Riêng âm nhạc, hội hoạ lão có thể nói suốt ngày. Cái gì cũng vậy, kẻ biết thì nhiều kẻ nghiện rất hiếm. Lão đúng là con nghiện của âm nhạc và hội họa, một con nghiện có đẳng cấp. Chả phải thứ nghiện ngập văn hóa tiểu thị dân vẫn đầy khắp hang cùng ngõ hẻm Hà Thành, ngay trong tòa soạn của Ly Ly cũng có cả một đống.
Thấy Ly Ly có vẻ không còn thở ra hơi, lão đưa cô vào một hốc đá có tảng đá phẳng lỳ y như tảng đá “ Trịnh Nguyễn phân tranh”. Ly Ly chỉ muốn vứt ngay nụ cười cô đã quyết gắn xi trên môi nằm vật ra đánh một giấc, mặc kệ lão muốn đi đâu thì đi.
-Nói ra thì bảo nịnh đầm chứ Ly Ly giống hệt một nữ hoạ sĩ mà tôi rất mê.
Đang xoè lửa hút thuốc nhìn vu vơ ra ngoài, tự nhiên lão quay lại mắt hấp háy nhìn cô, buông một câu như vô tình buột miệng.
- Ai anh?
-Lempicka.
A, Hoàng cũng bảo thế, Ly Ly suýt phì cười. Hoá ra đàn ông thằng nào cũng giống thằng nào. Chỉ một bài, không có bài thứ hai. Để rồi xem, thế nào lão cũng nhắc đến bức sơn dầu “Hoa Ly Ly” nổi tiếng của bà ta.
- Nhiều người bảo Lempicka hoa hoè hoa sói, hội hoạ của bà ta là thứ hội hoạ bình dân. Nhưng tôi rất thích tranh của Lempicka vì tôi cũng chỉ là hạng bình dân.
Giọng lão khá chân thành, tuyệt không có mùi nổ.
- Tranh của bà lúc nào cũng tươi rói, tràn trề nhựa sống. Đặc biệt bức Hoa Ly Ly...
Suýt nữa Ly Ly bật cười to.
Lão mở to mắt nhìn Ly Ly, ý chừng muốn hỏi: “Cô đang cười vào mũi tôi phải không?”. Ly Ly cũng ném cho lão một cái nhìn: “Không. Em đang nghe anh đấy chứ!”. Lão tránh cái nhìn của Ly Ly, mơ màng nhìn khói thuốc.
-Ly Ly đã xem bức Hoa Ly Ly chưa? Chắc xem rồi phải không? Thế nào anh Hoàng cũng chả giới thiệu cho Ly Ly.
Lão chậm rải lên tiếng. Đòn vu hồi tinh xảo, cho biết lão là tay tán gái già đời. Câu hỏi vu vơ chỉ để khẳng định lão đang nói thật, không hề có ý tán tỉnh Ly Ly vì lão thừa biết cô đã có Hoàng, một người trên tài lão.
Ly Ly cũng làm bộ thật thà, nhân thể thử mơi lão thêm tí chút.
- Vâng. Em xem rồi. Anh Hoàng chẳng bao giờ cho em xem cái gì. Tự em tìm lấy đấy. Người nào biết tên em đều nhắc bức tranh đó, thành ra em tò mò, cố tìm xem cho bằng được, chứ tranh Lempicka thì em chẳng thích, anh Hoàng cũng thế .
Ly Ly thủ thỉ, giọng thật ngọt thật mềm.
Lão cười bẽn lẽn, ra vẻ xấu hổ về cái gu sến của mình.
-Thì đúng rồi. Chỉ loại công dân hạng ruồi như tôi mới mê mấy thứ hoa hoè hoa sói đó thôi. Nhưng dứt khoát anh Hoàng phải thừa nhận Lempicka đẹp tuyệt vời, đúng không.?
Đòn tấn công bất ngờ. Ly Ly đã quá quen, cô quay lại nhìn thẳng vào mắt lão.
- Vâng. Anh Hoàng cũng bảo bà đó đẹp tuyệt vời và giống em. Anh có nghĩ thế không?
Lão ngồi dựa vào vách đá, bẻ bẻ mấy ngón tay, rất lâu sau mới cất tiếng, giọng buồn buồn.
-Đến Chúa trời cũng nghĩ thế nữa là tôi.
Nghe thì sến nhưng nhìn mặt lão thật tội. Mặt của một kẻ thông minh và đa cảm trước người đẹp rụng rời không thể cầm lòng nhưng thủ phận biết mình khó lòng kham nỗi, lý trí buộc ngồi yên nhưng trái tim thì không giấu được, nó trào ra từ đôi mắt ươn ướt và bờ môi run run. Nếu đây là diễn thì quả là một pha diễn thiên tài.
Ly Ly chợt thấy mủi lòng, suýt nữa thì tắc lưỡi để yên cho lão sấn đến. Một không gian lành lạnh, mờ mờ sáng yên tĩnh vô cùng dễ dàng dụ dỗ người ta thoát qua những ràng buộc khó chịu của đời thường, tắc lưỡi buông thả đức hạnh đi đến tận cũng dan díu. Huống hồ Ly Ly không là kẻ cứng nhắc, từ trước đến nay chưa bao giờ cô để cho đức hạnh giam cầm.
Một nhát tình chốc lát tình cờ nhặt được đôi khi làm nóng lên cuộc sống vốn tẻ nhạt, biết đâu đấy. Chỉ cần Ly Ly ngước lên, dán ánh mắt ướt rượt của mình lên trước mũi lão là lập tức lão sẽ sà đến. Không nói, không cần nói bất kì một lời nào hết, lão đủ khôn ngoan để biết điều đó, một cái chạm khẽ mơ hồ cũng đủ kéo cả hai vào cơn nóng lạnh.
“Thôi thì dùng tạm một chút có sao đâu”. Thoáng chờm lên trong Ly Ly ý nghĩ ấy, may thay nó cũng chỉ thoáng chờm lên thôi, ngay lập tức cô đã nhận ra đó là ý nghĩ quái gở. Lão là ai? Một đối tượng cô và Hoàng đang truy kích. Chính lão chứ không ai khác đang có trong tay toàn bộ hồ sơ vụ án một ngàn nấm mộ giả. Nếu khui được, đây là vụ động trời. Về kinh tế nó chẳng thấm vào đâu so với những vụ tham nhũng khét tiếng chính cô đã khui ra, nhưng vụ này động đến nhân tâm. Đến những anh hùng liệt sĩ đã hy sinh cho Tổ Quốc chúng cũng không tha, thật kinh khủng.
Nghĩ đến đấy Ly Ly cụt hứng, chỉ muốn đá vào mặt lão một cái, đá thế nào cho vỡ tan cặp kính cận của lão, thế mới đã. Những thằng đểu có chữ thường đắp điếm bộ mặt giả nhân rất khéo, người thường ít ai nhận ra. Sống gần bọn này rất nguy hiểm, chỉ cần vài giây không cảnh giác chúng sẽ ăn thịt mình như chơi, chí ít cũng lột truồng mình ra trước mắt thiên hạ.
-Ly Ly đang nghĩ gì thế?-
Lão rụt rè hỏi, vẻ rut rè giả tạo của con đực đang săn mồi, Ly Ly chẳng lạ gì.
Ly Ly cười, nụ cười của quỉ cái.
-Em đang nghĩ xem em có giống Lempicka thật không.
-Giống! Một trăm phần trăm, anh thề đấy!
Lão hồ hởi nói, khéo léo thay đổi đại từ êm như nhíp, mắt rắn đã lộ sáng nhiều hơn.
Ly Ly lắc đầu, cố tạo ra vẻ buồn rầu quyến rũ. Lão háo hức chờ đợi.
-Em có hai điều khác biệt với Lempicka. Một là em chỉ đứng ngang rốn bà ta, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hai là ba ta quá nuông chiều bọn đực giả nhân trong giới thượng lưu. Từ Paris đến Los Angeles không nơi nào bà ta không cho chúng bú mớm. Em thì ngược lại, đối với bọn đó có cơ hội là em ỉa vào mặt chúng.
Mặt lão tái đi, cái nhìn trộm rất nhanh.
-Ly Ly rất bản lĩnh, thiên hạ đồn đại quả không sai.
Cái cười tái nhợt, lão gắng kéo căng bờ môi xám ngoét cho ra dáng một nụ cười giàn hoà. Tội nghiệp chưa kìa, suýt nữa Ly Ly đã bật cười to.
Ly Ly bật cười, cô lật sấp, úp mặt nhẹ nhàng lùa tay khoát nước, từ từ trôi về phía Hoàng. Bây giờ cần rũ hết đi, rũ cho sạch một ngày vô nghĩa rồi dành cho Hoàng một chút gì sau một ngày xa….
*
* *
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét