Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Tình cát 2

Tiểu thuyết


Có vẻ Ly Ly chẳng quan tâm đến những kỉ niệm của Hoàng. Thậm chí nhiều lần cô đã cười vào mũi anh về những dằn vặt tiểu thuyết cô đã chán ngấy. Mới hai lăm tuổi, năm năm làm báo, chạy ngược ngước xuôi vào Nam ra Bắc, ca ngợi nơi này chống tiêu cực nơi nọ. Viết rồi quên. Cô chỉ lo gom góp thật nhiều tiền để kéo cổ Hoàng hú hí hết trận này sang trận khác.


Cũng như việc viết lách, Ly Ly yêu Hoàng trong từng thời khắc cô chợt nhớ và thích, xong rồi quên. “ Nhớ để làm gì?”- Ly Ly kéo mũi Hoàng cười khanh khách nhân một lần anh buột miệng hỏi có khi nào cô nhớ anh không?


-Thời này chỉ có anh là dở hơi nhất hạng. Lúc nào cũng nhớ, nhớ, nhớ...Cứ làm như không nhớ là không thể thành người được hay sao!


 Lại cười khanh khách và vụt đi, biến mất tăm trong nháy mắt..


            Chiều hôm trước cũng vậy. Ly Ly đến. Thấy Hoàng nằm trùm chăn, cô liền kéo tuột chăn, đẩy Hoàng lật ngửa.


            - Ốm hả? Giời ạ!...Có phải phí công em bốc phét với xếp, trốn họp tìm đến với anh không chứ!


            - Ốm iếc gì đâu. Thấy chan chán, vậy thôi...


            Hoàng  nhếch mép cười.


            Ly Ly áp tai ngực Hoàng, cô vờ nghe nhịp tim anh, nghe rất nghiêm túc và ngẩng lên mồm miệng méo xẹo.


            - Biết ngay mà! Bố mẹ ơi, anh tôi đang thổn thức...


 Hoàng không nói gì, xòe lửa châm thuốc. Ly Ly nhảy lên ngồi trên bụng anh nhún nhún, cúi xuống cắn tai Hoàng một cái rõ đau, nhét vào tai anh từng tiếng một.


            - Tóm lại, nếu còn vướng víu với kỉ niệm thì anh chẳng bơi kịp thiên hạ đâu!


            - Bộ cô không có kỉ niệm chắc?


            - Cũng có. Nhưng em vứt béng đi rồi. Nếu không, làm sao thỉnh thoảng em đến đây rủ anh làm vài trận mây mưa được?


            Dứt lời, Ly Ly nhảy ra khỏi giường. Cô tụt váy ném vào mặt Hoàng. Cô nhún nhẩy trước tấm gương lớn, nỉ non một bài hát tiếng Anh, không rõ là bài gì. Vừa hát vừa ngắm nghía kĩ lưỡng thân thể mình, Ly Ly hiện nguyên hình một ả dâm đãng và hiếu thắng.


 Phải thừa nhận Ly Ly khá đẹp, một vẻ đẹp không hề gia cố. Mọi đường cong đều sáng bóng lấp lánh, lúc nào cũng sẵn sàng chuyển động nhịp nhàng. Ngực và mông vống lên đầy vẻ khiêu khích.


-           Anh thấy em có được không?


 Ly Ly nheo mắt hất hàm hỏi Hoàng.


            -  Cũng được.


            -  Trường túc bất chi lao đấy, đừng đùa!


            -  Thế à?


            -  Thôi đi ông mãnh ơi!


            Thoắt cái, Ly Ly đã chồm tới, đè nghiến lấy Hoàng.


 Hoàng nằm thả lỏng toàn thân, nhắm nghiền mắt tận hưởng cảm giác đê mê Ly Ly kì công thực hiện từ gót chân đến đỉnh đầu.


 Không biết học ở đâu  từ lúc nào, Ly Ly thành thục kĩ thuật ái ân đến phát sợ. Khinh bỉ lối thụ động đạo đức giả, cô luôn chủ động tấn công người tình. “Đàn bà làm thế đỡ nhục hơn”, có lần cô đã rủ rỉ bên tai Hoàng như thế. Không vờ vịt đùn đẩy, không hấp tấp vội vàng, như con rắn khôn ngoan trước con mồi ngờ nghệch, Ly Ly chủ động tấn công con mồi bằng mềm mại và hung hãn của bản năng giống cái và kinh nghiệm tình trường cô luôn luôn đầy ắp..


Hoàng nóng lên từng giây, anh lật mình đè nghiến lấy Ly Ly. Chỉ cần có thể Ly Ly dịu dàng cuốn theo anh, lúc bám lúc buông, lúc trào lên lúc lẩn tránh, dẫn dụ Hoàng theo cho hết trận tình.


-           Thú vị quá anh nhỉ?


            Hoàng với tay tìm gói thuốc. Ly Ly bò dậy, lại leo lên ngồi trên bụng Hoàng.


            -  Để em giúp.


            Ly Ly nhét điếu thuốc vào miệng Hoàng, tự tay châm lửa. Cô cũng hút. Khói thuốc tỏa vào mặt nhau.     - Bây giờ kỉ niệm của anh đã tan thành mây khói rồi nhé!


            Một câu đùa nhạt thếch.


            - Còn lâu!


            - Vậy thì bao giờ tiêu diệt hết kỉ niệm của anh, em mới chịu buông tha anh đấy nhá!


            Ly Ly kéo dài mũi Hoàng, cười, lại kéo ngược mũi Hoàng lên.


 Tự nhiên Hoàng thấy khó chịu, anh nhăn mặt, hất nhẹ tay Ly Ly.


            - Đấy là gốc riêng của anh, em buồn cười...


Ly Ly sững lại, cô thôi không nói nữa, ngồi bó gối nhìn Hoàng.


 Hoàng nằm yên đăm chiêu nhìn khói thuốc. Thực sự lúc này anh chỉ muốn được một mình.


- Em nói chơi vậy, anh đừng giận. Thao thức với kỉ


 niệm thì có lỗi gì đâu. Tốt là đằng khác. Tại em hay dị ứng với bọn ma cô, chúng làm ra vẻ lương thiện với quá vãng sau khi đã làm nhục nó.


            - Em đừng nói chuyện này nữa, được không?


            - Vâng.


            Ly Ly ngoan ngoãn gật đầu. Cô nằm duỗi lên Hoàng, búng nhẹ mũi anh.


            - One more thêm?


 Hoàng mỉm cười lắc đầu.


 Ly Ly nhảy xuống đất, vơ vội áo quần tấp vào người.  Xong xuôi, cô ném cho Hoàng một nắm tiền.


            - Cầm lấy mà tiêu xài với kỉ niệm. Ba giờ chiều mai vẫn chỗ này nhé! Lỡ hẹn em cho mấy cái tát.


            Ly Ly kéo cửa đánh rầm, mất tăm trong nhốn nháo đời thường, để lại cho Hoàng một khoảng không rỉ rét, hoen ố, câm lặng.


Tiếng kéo cửa đánh rầm của Ly Ly khiến Hoàng giật mình. Vụt hiện trước mắt anh chiếc xe gát tả tơi trên đường 15 đang lao sầm sập xuống dốc. Nó không có phanh, hoặc không có người giữ phanh, như một con bò điên cứ nhắm thẳng Hoàng mà lao tới.


 Hoàng nhảy đại sang một bên. Vừa lúc chiếc xe bỗng tạt ngang, đổ kềnh, lăn không biết mấy vòng xuống khe cạn. Hoàng chạy tới, ngó quanh ngó quất chẳng có ai. Anh đứng sững trước chiếc xe lật ngửa, bẹp dúm đang xì ra một thứ khói khét rẹt.


 Một cánh tay đen thui, đầy máu bỗng chuồi ra từ một lỗ thủng ca- bin. Ngay sau đó, qua tấm kính ca- bin,  Hoàng trông thấy một cái mặt rách nát, nhầy nhụa máu. Lẫn trong máu và rách nát là đôi mắt sống mở to nhìn Hoàng cầu khẩn. Hoàng không biết phải làm gì, anh ngó ngược ngước xuôi.


 Chợt thấy một cây gỗ dài, bằng bắp chân cách đấy không xa, Hoàng chạy đến ôm lấy cây gỗ quay trở lại đập tan tành tấm kính. Chui vào ca- bin chực kéo người lái xe ra nhưng chỉ năm giây anh đã phát hiện ra người lái xe đã bị kẹt cứng trong sắt thép.


 Hoàng điên cuồng dùng cây gỗ bẫy đống sắt thép đang kẹp chặt người lái xe. Cây gỗ gãy đôi cũng là lúc người lái xe bỗng nhiên lật sấp, toàn thân nhầy nhụa máu đè lên Hoàng. Hai chân người lái xe đã bị cưa đứt, một chân đang nằm dưới tấm sắt nặng nóng rực; một chân không biết ở chỗ nào. Từ hai ống chân cụt ngang bẹn người lái xe máu phun ra như xối. Mặc kệ, Hoàng cố xốc  lái xe lôi ra khỏi ca- bin.


 Chỉ một phút sau khi Hoàng lôi người lái xe nhoài  ra khỏi ca- bin, chiếc xe bỗng nổ tung, sức ép mạnh đến nỗi đẩy anh và người lái xe  ngã dúi dụi, rơi xuống một hố sâu. Lửa khói đá sỏi trùm lên hết thảy. Hoàng khiếp đảm nằm đè lên người lái xe, tự hỏi không biết mình đã chết chưa. Im lặng rợn người, cảm tưởng Hoàng đang nằm trong nấm mồ đã vùi lấp. Có khi mình chết thật rồi.


 Một người túm cổ áo lôi ngược Hoàng trở dậy. Đấy là một nữ thanh niên xung phong to lớn phốp pháp lạ thường, Hoàng chưa bao giờ thấy một cô gái nào như thế.


            -Chưa chết.


Tiếng nữ thanh niên xung phong lạnh tanh, như thể cô đang kiểm tra việc sống chết hai con bò hoang.


            Hoàng bám chặt tay nữ thanh niên xung phong leo lên hố. Nữ thanh niên xung phong nhảy xuống hố kiểm tra người lái xe,túm tóc người lái xe day qua day lại.


            - Anh này chết rồi! Khổ, chân cẳng chẳng còn.


 Nữ thanh niên xung phong bế người lái xe ném cái bịch lên miệng hố.


- Chắc là kẹt cứng trong xe.


            Hóa ra trên miệng hố còn có hai nữ thanh niên xung phong nữa. Họ ngồi xổm bên người lái xe, lật túi anh lôi ra một vài giấy tờ rồi hè nhau ném người lái xe xuống hố cái bịch, lấy cuốc xẻng lấp lại. Nấm mộ giã chiến làm xong trong chốc lát.


 Họ cắm lên nấm mộ một thanh gỗ, một hòn đá.


            -Anh là phụ xe à?


            Một nữ thanh niên xung phong quay lại hỏi Hoàng trong khi chờ hai người kia đi rửa ráy hay đi vệ sinh dưới khe cạn.


            -Không ạ. Em chỉ tình cờ thấy thôi.


            Nữ thanh niên xung phong này chợt mỉm cười khi nghe Hoàng xưng em. Cô chừng hai mươi tuổi, đôi mắt lươn quệt qua dưới mày như hai nét mực đen.


            - Anh ở đơn vị nào?


            Hoàng cứ trố mắt nhìn  nữ thanh niên xung phong, anh không biết nói sao. Cuộc chạy trốn quê nhà đã đem Hoàng đến đây, giá tìm được đơn vị bộ đội nào để xin đi theo thì anh chẳng đứng đây làm gì. Nhưng nếu nói thật người ta sẽ tóng cổ anh trở  về  quê nhà ngay lập tức.


 Hoàng đi tới đây không phải vì muốn tới đây. Thực ra Hoàng cũng chẳng biết mình nên đi về đâu. Cuộc bỏ trốn khỏi quê nhà xảy ra trong chốc lát sau cơn điên bất chợt.


Buổi chiều cãi cọ giận dữ với Thùy Linh tự nhiên Hoàng thấy chán ghét tất cả. Buổi tối quay về nhà, ba Hoàng vẫn ngồi ngoảnh mặt vào vách thì thầm vào cái bóng của mình.Cuộc trò chuyện kì quặc diễn ra ngày này qua ngày khác từ khi ba Hoàng  về hưu non, nghe nói bị mất chức. Hoàng cũng chỉ nghe người ta nói thế chứ chưa khi nào ba Hoàng nói với anh vì sao bỗng dưng ông rời văn phòng bí thư huyện ủy về ngồi im lìm trong bóng tối.


Suốt ngày dính chặt vào cái ghế hình lục lăng, không hề bước ra khỏi nhà được một bước, ông cứ nhìn vào bóng mình mà nói, nói miết. Cả khi ngủ ông cũng ngủ ngồi. Tay quờ lấy cái bóng trên tường như cố ý giữ chặt lấy, sợ bỗng nhiên cái bóng biến mất. Thi thoảng ông lại giật mình bừng tỉnh, dụi mắt một cái và nói, nói liên miên với cái bóng. Thảm thương cái bóng của ba Hoàng. Nó ngày mỗi hom hem méo mó, hiu hắt trên bức tường ám khói, bụi bặm.


 Lật lồng bàn, mâm cơm trống trơn. Chạy xuống bếp, nồi niêu ngổn ngang rỗng không. Hoàng gầm lên. Ba Hoàng  nhìn Hoàng như nhìn một con bò hoang, cái nhìn lạnh lẽo vô hồn. Hình như ông không còn biết Hoàng là ai.


Hoàng xách gói ra đi. Không biết đi đâu, cứ đi. Anh đã hết khả năng chịu đựng cái lạnh lẽo lẫn chút ma quái trong căn nhà một thời là chốn vào ra tấp nập đám công bộc dưới trướng của ba anh. Qua đò ngang, vượt một cánh đồng, một cánh đồng nữa, cứ hướng dãy núi Phượng Hoàng mà đi. Đi miết cho đến tận nơi đây.


 Hoàng hình dung trên những đoạn đường Trường Sơn là những đoàn quân rùng rùng tiến về Nam, áo quần mũ mão xanh rờn, vòng lá ngụy trang rung rinh, súng ống nai nịt gọn gàng. Hóa ra trống trơn những quả đồi trọc cháy sém. Đường 15 đỏ quạch nham nhở đất đá, loăng quăng vòng vèo quanh những cánh rừng hoang tàn không một bóng người.


  Đứng ngồi giữa trống trơn từ sáng sớm đến xế chiều thì nghe tiếng xe chạy, anh mừng rỡ chạy ra đường đứng ngóng. Chiếc xe gát bị trọng thương ở đâu không biết lao sầm sập xuống dốc, chết tang thương trước mắt anh. Chiến tranh là thế này a? Ngay cái người ta vẫn gọi một cách trang nghiêm là hi sinh cũng bị đối xử chẳng khác gì cái chết của một con bò.


-          Anh về đâu?


 Hoàng lén nhìn nữ thanh niên xung phong. Cô này có khuôn mặt trắng hồng, rực lên những thèm khát vu vơ..


Hoàng cúi mặt không biết  trả lời thế nào. Về hay đi? Về đâu và đi đâu? Hoàng không biết.


Nữ thanh niên xung phong, sau này Hoàng biết cô tên là Lý, lững thững đi xuống khe cạn. Được vài bước, cô quay lại lừ mắt với Hoàng.


- Không biết về đâu thì về chỗ chúng tôi nghỉ, rồi tính.


Lý vừa dứt lời, bốn chiếc F4H từ mé tây dãy núi Phượng Hoàng sầm sập lao ra. Chúng bay theo hình tam giác, từ tốn vượt núi rừng đi ra biển. Hoàng không để ý đến Lý, anh mải miết nhìn bốn chiếc F4H.  Chúng đang chui vào đám mây xám xịt phía Đông.


- Mau về, chúng quay lại đấy!


 Lý lật đật vác cuốc chạy về phía khe cạn.


-Mau lên anh kia, sao còn ngồi đó!


Lý nói to giọng chua loét, đôi mắt lươn nhọn lên.


 Hoàng vẫn ngồi không nhúc nhích. Cô bỏ mặc Hoàng chạy ù đi, biến mất tăm trong đám cây lúp xúp dưới chân đồi.


 Chúng quay lại thật. Từ trong đám mây xám xịt bốn chiếc F4H lao ra, lần lượt bổ nhào dúi dụi về phía Hoàng. Một loạt bom sát thương kéo rê dọc đường 15. Tiếng bom nổ chát chúa lẫn với tiếng rú rít điên cuồng hết đợt này đến đợt khác.


Không một tiếng súng bắn trả. Con đường nằm trơ ra hứng bom, nó rung lên bần bật, thỉnh thoảng bật cong, giãy nãy. Hoàng nằm sấp, hai tay bịt tai, mặc kệ  đất đá  vùi dập tha hồ..Đất dội lên, đập mạnh vào ngực. Khí nóng quật hùn hụt, khét rẹt. Nghẹt thở, nghẹt thở quá! Một khối lửa hất tung Hoàng lên cao, tiếp liền một cú va đập cực mạnh. Và không còn biết gì nữa. Hoàng cảm thấy mình đang tụt xuống một hố sâu hun hút, mát lạnh.


- Sống rồi!


Tiếng reo của một đám đàn bà con gái. Hoàng mở mắt. Mắt lươn, mắt trâu, mắt sáo, mắt bồ câu. Mắt lươn, mắt trâu, mắt sáo, mắt bồ câu. Mắt lươn, mắt trâu, mắt sáo, mắt bồ câu…. Và những cái miệng đàn bà: cái ướt rượt, cái khô cong, cái mỏng dính, cái dày xộp bay lượn mơ hồ trước mắt Hoàng.


- Thằng này lính tráng mà ngu, đã bảo chạy đi, cứ ngơ ngơ như bò đội nón.


Hoàng mặc nhiên trở thành người lính kể từ sau câu nói ấy. Cuộc nhập ngũ nhớ đời.


- Quên! Quên! Quên!


            Ly Ly nháo trở lại. Cô đẩy Hoàng dựng đứng dậy.


            - Suýt nữa thì em quên. Có một vụ rất hay ở tỉnh Q.


            - Tiêu cực hả?


- Chứ còn gì nữa!


 Hoàng ngáp dài.


Ly Ly nhét vào túi Hoàng một gói thuốc lá, có lẽ cô vừa mua khi quay lại đây.


            - Vụ này hay lắm. Hôm qua có thằng nhà quê ra tòa soạn báo cáo, cung cấp ít tư liệu nhưng chưa đủ. Khui ra được vụ này, báo mình tia- ra tăng thêm hai vạn là cái chắc. Sáng mai tụi mình đi anh nhé?


 Hoàng lại ngáp, anh nằm xuống, lấy gói thuốc Ly Ly vừa đưa, bóc ra một điếu.


            - Chà... anh ớn ba vụ tiêu cực tiêu keo của em lắm rồi.


 - Không. Nhưng vụ này cực đặc biệt : tham ô hài cốt mộ liệt sĩ!


            - Thế a? Ở đâu thế?


Như điện giật, Hoàng chồm ngay dậy.


            Ly Ly cười rũ.


            - Biết ngay mà, trúng quả kỉ niệm của anh rồi! Đi nhé, mai...


            - Nhưng mà ở đâu mới được chứ?


            - Quên, lại quên!


Ly Ly toe tóet cười.


- Không hiểu vì sao dạo này cứ gặp giống đực là em như con mất hồn!


            Hoàng cốc nhẹ vào trán Ly Ly.


            - Nào, quên cái gì thì nói đi!


 Ly Ly kéo banh tai Hoàng, thủng thẳng rót thẳng vào đấy từng tiếng chua lòm.


            - Ơ huyện Tuy, cách cái xóm khốn khổ khốn nạn của anh có mười sáu đường chim bay thôi! Em đã hỏi kĩ rồi.


 -Thế a?


Hoàng âu yếm nhìn Ly Ly. Không ngờ cô lại nhớ đến cái Xóm Cát của anh. Có khi nào Hoàng kể cho Ly Ly về Xóm Cát đâu? Mấy món kỉ niệm cũ rích ấy thường vẫn bị Ly Ly gạt phăng ngay khi vừa mở miệng. Rất có thể Hoàng lại để tuột ý nghĩ của mình ra miệng. Có thể lắm.


             Hoàng biết Ly Ly muốn nh*ổ anh ra khỏi bốn bức tường ám khói, bụi bặm, đẩy cuộc tình của họ ra một không gian rộng hơn. Khi người ta không thể thay đổi được người tình, việc chuyển dịch không gian cũng là cách làm mới cuộc tình của mình lên. Dỗ được Hoàng  đi đâu là việc rất khó, kể cả một chuyến đi Đông Âu hay nước Mỹ. Hoàng thuộc típ người ghét xê dịch. Có lẽ đời lính lang thang rày đây mai đó đã khiến anh ớn đến tận cổ cái sự đi. Ly Ly biết vậy, cô đã tìm đúng địa chỉ mà Hoàng không thể thoái thác. Cô ả khôn thật.


-          Đi anh nhé?


            Ừ, thì đi.


*


*               *


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét