Sáng nào Lý cũng nhúng Hoàng xuống suối, thúc ép anh ngập vào những trận tình sũng nước. Không biết ai bày cho Lý cách tránh thai là nhúng dan díu vào nước lạnh. Nước suối ban mai lạnh buốt nhưng Lý biết cách đốt nóng Hoàng, họ quấy đảo sôi sùng sục.
- Chem bôn se chem lút se!
Lý kéo giật Hoàng cùng với những tiếng kêu lạ tai. Anh biết đó là một câu tiếng Nga nhưng không hiểu nó muốn nói gì. Qua hơi thở gấp, những cú giật nẩy lên của Lý, anh mơ hồ nhận ra cái tiếng Nga nặng trịch kia đang kêu gọi người ta dấn tới. Hoàng điên cuồng dập theo nhịp ba từ, khẩu lệnh điên rồ của Lý: Chem bôn se/ chem lút se! Chem bôn se/ chem lút se…
Có tiếng gì như tiếng cối xay lúa, nặng và trầm. B52! Ba chiếc B52 đang chậm rải trườn qua đỉnh dãy núi Phượng Hoàng. Sao hôm nay nó đến sớm thế nhỉ?
Nó quặt trở lại rồi. Bom! Nó thả bom đấy, chạy đi!
Không kịp nữa rồi.
Một loạt tiếng nổ đanh, chát chạy vùn vụt dọc suối Voang. Sau đó là những cú dội ngược trầm và nặng, không còn nhận rõ đó là bom từ trên trời rơi xuống hay ngàn vạn quả mìn chôn sâu dưới đáy suối đồng loạt phát nổ. Suối Voang bị bẻ gập, giật nãy, rã ra từng khúc. Nước suối nóng bỏng
Lý ôm chặt Hoàng trong ba mươi giây. Ba mươi giây đủ cho cô kịp kéo quần lót lên, kịp nói với anh hai tiếng “ đừng sợ!” . Sau đó cả anh và Lý bị tung bổng lên trời. Hoàng rơi tụt xuống đáy suối, đầu đạp vào đá. Anh không thấy đau, đúng hơn anh không kịp nhận biết đầu anh đã rách toác sau cú đập trời giáng, một lần nữa anh lại bị tung bổng lên trời.
Hoàng lịm đi chừng mươi phút trên bờ suối Voang, mở mắt bỗng thấy một khoảng rừng trống hoác, sáng chói. Im lặng tuyệt đối. Khoảnh khắc im lặng sau trận B52 thật lạ, nó cho ta cảm giác hình như ta không còn sống, hình như nơi ta nằm là đáy mồ lạnh ngắt. Trong suốt cuộc đời mỗi người sẽ không có ai thấy được khoảng im lặng tuyệt đối như thế này, nếu không trải qua một trận B52. Trận bom chỉ mười lăm phút không hơn nhưng có cảm tưởng nó kéo dài ngót tiếng đồng hồ.
Hoàng cố ngồi dậy. Anh ngẩn ngơ nhìn. Một không gian rỗng toếch, trống trơn đến kì dị. Suối Voang không còn dấu vết, nó chỉ là những đám nước đọng giữa trống rỗng. Những rặng cây đại thụ um tùm hai bờ suối bỗng biến đi đâu, để lại những xác cây cháy rời rã, ngổn ngang, lấm láp bùn đất, tro than.
Hoàng chống gối đứng dậy, chợt anh ngã dúi dụi về phía trước. Bây giờ Hoang mới biết một mảng da đầu bên trái bị bom phạt sắc lém, phơi ra trắng hếu. Máu ướt đẫm toàn thân. Anh úp tay vào mảng da đầu bị mất lảo đảo lội qua suối, cứ thế đi, chẳng biết đi đâu, đi như một kẻ mất hồn. Cam quả anh không hề nhớ tới Lý, không một phút giây nào, kể cả việc ra suối để làm gì anh cũng không hề nhớ.
Cho đến khi thấy một nhúm tóc dài dập dềnh trước mắt Hoàng mới giật mình sực nhớ. Anh chạy vội đến, nhấc nhúm tóc lên. Nhúm tóc dính với cái sọ trọc lóc, trắng nhỡn. Mặt Lý bị vạc đi một nửa, chỉ còn dôi mắt nhắm nghiền và cái trán nhăn nhúm, méo mó. Có cái gì rát buốt chạy từ gót chân lên đỉnh đầu và dội ngược xuống ứ đầy ở lồng ngực. Hoàng đánh rơi cái sọ, đứng chết điếng không biết bao lâu.
-Ối trời ơi!
Tiếng rú như một tiếng sét đánh ngang, đập vào vách núi bốn phương tám hướng, dội vang cho đến vô cùng. Hình như đó là tiếng lồng ngực Hoàng vỡ toác chứ không còn là tiếng rú. Có một tiếng bục trầm đục từ đáy ngực dội lên. Và mát rượi. Hoàng chỉ nhớ có thế, những gì sau đó anh không còn biết.
-Ối trời ơi!
Hoàng muốn khóc quá. Anh nấc lên và khóc. Anh khóc được rồi.
Hoàng lật sấp, úp mặt vào tảng đá Trịnh Nguyễn phân tranh” nhói lên từng tiếng nấc dài.
Ly Ly ngồi bật dậy, lặng lẽ nhìn Hoàng. Cô không dám lên tiếng, không dám hỏi vì sao, ngay cả việc đưa ra một lời an ủi cũng không dám. Ly Ly biết rõ tính Hoàng. Bất kì một lời nào Hoàng nghe được lúc này cũng thúc đẩy anh làm những chuyện điên rồ. Cô lẳng lặng vuốt lưng Hoàng, nằm xuống ôm lấy anh, để cho anh vục mặt vào ngực mình mà khóc.
-Ối trời ơi!
Hoàng rú lên thảm thiết, nước mắt chảy tràn hõm ngực Ly Ly.
Có đau đớn thế nào, một người bốn chục tuổi đầu mới khóc thảm đến thế này.
Hoàng là ai, là thế nào, lạy chúa Ly Ly không biết! Cái vẻ mặt khinh khỉnh trước những cám dỗ đời thường của anh không nói lên điều gì. Bởi vì có lần cô đã nom thấy ánh mắt Hoàng sáng lên khi biết có cấp trên đang để ý đến mình.Tâm thế bất an, lúc nào cũng sẵn sàng nổi điên, đạp phá không thương tiếc bất kì cái gì trước đó anh hết sức nâng niu cũng không nói lên điều gì. Bởi vì nhiều lần cô đã chứng kiến Hoàng bình tĩnh đến lạ lùng, với những lý lẽ sắc bén đến lạ lùng, trước những kẻ du côn văn hóa chợt sinh ra chợt biến mất trong vùng văn hóa không rường cột đang rối loạn nhân tâm.
Hoàng là con đẻ của quá vãng nhưng anh đâu chỉ sống cho quá vãng. Anh chỉ sống cho riêng anh, cho những thèm muốn ích kỉ của riêng anh. Bằng chứng là Hoàng không thèm để ý đến những kí ức vinh hạnh của người đời, đôi khi anh còn tỏ ra khinh bỉ chúng. Hoàng không có thần tượng, anh cũng chẳng yêu mình đến mức tự phong thánh cho mình. Anh là nhà văn độc bản, chỉ một cuốn sách đã làm choáng ngợp bọn cần lao nhưng chỉ một cuốn ấy thôi, mong chờ mỏi mắt cũng chẳng thấy anh cho ra thêm được cuốn nào.
Hoàng chẳng tỏ ra đắm đuối với văn chương, không mảy may hi vọng nhờ văn chương anh sẽ được người đời vồ vập. Nhưng những trăn trở của anh đích thị là những trăn trở của văn chương, kì lạ thay, anh lại da diết với chúng.
Hoàng là típ người dễ lôi kéo nhưng khó nắm bắt. Muốn ngủ với anh thật chẳng khó nhưng để yêu anh hay để được anh yêu thật khó vô cùng.
Những người lính thoát qua chiến tranh như Hoàng, thường chứa trong mình một khối u liêm sĩ. Trong khi anh đem máu ra hòng tìm kiếm những gì vĩ đại, thiêng liêng, thì bây giờ anh không thể không chạy đua vơ vét những tầm thường, nhiều khi bẩn thỉu. Khổ thân những người lính như Hoàng.
Ly Ly nằm lật nghiêng ngoảnh mặt ra sông. Gió sông đang tràn về, mát quá. Thôi ngủ, một hai ba bốn năm sáu… ngủ ngủ ngủ.
Hoàng đã thôi khóc, anh nằm yên thở đều, cố gắng vãn hồi tâm tính. Không biết từ lúc nào, cái lối khóc trẻ nít, rú gào, giãy dụa trở thành căn bệnh thê thảm của Hoàng. Sau cơn khóc là những phút ngượng ngập và lo lắng. Anh sợ mình mắc một thứ bệnh gì đó như là chứng điên kịch phát. Hoàng xoay mình ôm riết lấy Ly Ly. Cô đã ngủ say. Gió rười rượi, trăng miên man và tiếng sóng vỗ nhè nhẹ dễ ru người ta vào giấc ngủ. Ừ, phải ngủ thôi.
Lạy trời có thể ngủ được ngay! Một hai ba bốn năm sáu….
*
* *
..................
Hình có sử dụng FB của DzungArt Nguyen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét