Chưa cuốn sách nào mình viết vất vả như cuốn này. Khởi viết từ 2002, ba lần hoàn thành cả ba đều mất bản thảo. Hai lần cháy ổ cứng, một lần bị virus ăn rỗng tất cả các folders. Định bỏ bố cho xong nhưng tiếc của giời mình lại cắm cúi viết lại. Rút kinh nghiệm, lần này mình viết được bao nhiêu đều tung lên blog, nhỡ có cháy ổ cứng thì hãy còn ở blog.
Cát chạy từ làng Yên Khê tới làng Mắm ngót nghét mười sáu cây số, tỏa rộng từ chân núi Ngậm Ngùi tới biển Củ Từ cũng mười sáu cây số. Cát, chỉ có cát trắng phau. Những đám cây phi lao còi cọc mọc vống ngược xuống, bò lây lan như rau muống từng đám xanh nhợt nhạt, vàng úa.
Thỉnh thoảng một vài con chôông xanh lét vọt ra từ một bụi phi lao, chạy như bơi trên trảng cát, chui tọt vào bụi phi lao khác. Còn lại là hoạt động khá tấp nập của cỏ lông chông. Những đám cỏ lông chông khô khốc túa ra từng chùm lá nhọn hoắt, chạy long tong từng đàn trông rất dễ thương. Nhờ chúng mà trảng cát sinh động hẳn lên, nếu không trảng cát mênh mông này như một sa mạc chết, thật nhạt nhẽo vô vị.
Thật khó tin người ta có thể sống được ở nơi đây. Sống làm sao giữa trắng phau và bỏng rát? Ngay cả những con chôông và đám cỏ lông chông cũng còn khó sống, chúng ngày mỗi vợi bớt đi, thì con người sống làm sao?
Vậy mà không phải thế.
Chỉ cần đào xuống chừng vài chục vốc cát, Hoàng đã bắt gặp những thanh củi cháy dở. Đào sâu xuống chừng dăm mười nhát xẻng đã thấy những cọng rơm lẫn với vỏ trứng gà, và tha hồ những mảnh sành vỡ. Nếu tiếp tục đào nữa, khoảng chừng bốn năm mét, thế nào Hoàng cũng gặp lại một vài mảnh, mà biết đâu là tất cả cái Xóm Cát, nơi anh đã sống trọn vẹn mùa hè năm 1972, cách đây đã hai mươi năm…
Mười một nóc nhà dính nhau, bếp nhà nọ xọ bếp kia quây thành một vòng tròn, nằm lọt thỏm giữa thung lũng cát. Ỏ giữa Xóm là suối Mật rộng chừng hai mét, bắt nguồn từ vô số mạch nước ngầm chảy ra từ gốc của một cây đa già.
Không hiểu sao giữa trảng cát mênh mông này lại mọc lên cây đa cao lớn lạ thường. Nó đã quá già. Thân và cành cũ kỹ, mốc meo, nếu không có dăm bảy chục chiếc lá cũng đã úa vàng phất phơ trên ngọn người ta dễ nhầm nó là thứ cây chết đứng đã lâu ngày.
Tất cả chỉ có vậy và đã chết đã chết vùi trong cát .
Nghe nói một trận B52 đã làm đảo ngược mười một nóc nhà, cây đa và suối Mật xuống đáy cát trong vòng mười lăm phút. Lại nghe nói chính là bom Napal đã đốt rụi Xóm Cát chứ không phải bom B52.
Những người dân ở chân núi Ngậm Ngùi kể rằng: Vào một ngày nào đó cuối năm 1972, Xóm Cát bỗng nhiên bốc cháy, từng đụn khói vói thẳng lên trời suốt mấy tiếng đồng hồ.
Hình như không phải vậy.
Nghe đâu chính những người dân Xóm Cát còn sống sót sau trận B52 đã phát hỏa đốt nhà mình, đốt luôn cây đa và lấy cát vùi lấp tất cả trước khi tha phương cầu thực một nơi khác.
Chuyện gì đã xảy ra với Xóm Cát dẫn đến cái chết điêu đứng của nó? Hoàng không biết.
Hoàng mệt mỏi nằm xoài trên cát, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh ngắt đang sẫm dần, những ngôi sao đang dần ló ra, nhấp nháy nhấp nháy.
- Tối rồi anh ạ.
Ly Ly sà xuống cạnh Hoàng, cô nằm sấp, tì cằm lên ngực anh.
- Tụi mình chỉ ở đây có năm ngày thôi. Hôm nay mất hẳn một buổi chiều, còn bao nhiêu là việc....
Hoàng nhắm nghiền mắt không nói.
- Sao, anh tính nằm đây tới khi nào thì bảo!
Hoàng mở mắt to mắt nhìn Ly Ly, cái nhìn cười cợt.
- Nhìn gì!
Ly Ly vằn mắt lên.
- Sao chỉ có 5 ngày?
- Thế ở lâu để làm gì?
Hoàng không biết nói gì, lẳng lặng lấy thuốc hút. Ly Ly về đây làm báo, 5 ngày là quá đủ để cô có một phóng sự 4 kì. Hoàng bám theo cô chỉ để về thăm Xóm Cát, anh không định viết lách gì. Xóm Cát đây rồi, còn gì nữa đâu, giá có ở thêm chục ngày nữa anh cũng không hy vọng gặp được ai, thấy thêm được chút gì. Ở lâu để làm gì, Ly Ly nói quá đúng. Có điều khi đã về đây rồi tự nhiên Hoàng hết muốn đi đâu.
Hoàng vuốt tóc Ly Ly.
- Em biết không, ngày xưa vào giờ này anh lại ra
nằm trên cát, có khi ngủ cho tới sáng…
Chẳng có gì hấp dẫn. Tất nhiên Ly Ly không muốn làm Hoàng cụt hứng, cô trườn lên nằm úp lên Hoàng.
-Nằm một mình hay nằm với ai?
- ……
- Với ai? Khai ra mau!
Tóc Ly Ly xoả xuống trùm lên mặt Hoàng, thơm thơm mùi hoa bưởi.
Tóc Thùy Linh cũng dài cũng mượt cũng thơm thơm mùi hoa bưởi. Cả nước da nữa. Nước da trắng ngần ngời lên giữa đêm trăng. Nhưng Thùy Linh dịu dàng đằm thắm hơn.
- Ai dịu dàng đằm thắm hơn?
- Ủa, anh nói vậy à?
- Anh nói vậy à!... Ghét anh lắm.
Hình như Hoàng đã nói to ý nghĩ của mình, điều tệ
hại thường xuyên xảy ra đối với anh. Thật lạ, chính anh cũng không biết mình vừa nói gì.
Ly Ly tuột khỏi Hoàng, cô xoay lưng ngồi bó
gối nhìn xa xăm về phía đỉnh Chóp Chài. Lúc này Ly Ly giống Thùy Linh như tạc. Mỗi khi giận dỗi Hoàng một điều gì, Thùy Linh cũng “ ghét anh lắm” và xoay lưng ngồi bó gối hệt như thế. Mắt hờn nhìn xa xăm, cái mũi hếch lên, cặp môi dày chun lại. Và những sợ tóc xanh bay phất phơ trước mặt.
Giống không thể tả!
Hoàng nhớ một ngày cách đây năm năm, ngày Ly Ly lần đầu bước chân đến tòa soạn. Vừa nom thấy cô, anh đã lặng người, suýt nữa anh đã buột miệng kêu lên. May là Ly Ly nói giọng Bắc, lại con một gia đình quyền quí vào hạng nhất nhì Thành Phố, nếu không Hoàng nhất định nói với Ly Ly rằng cô chính là Thùy Dương, con gái của Thùy Linh, chứ không Ly Ly Liếc Liếc gì sất.
- Gì mà anh nhìn em ghê thế?
- À không...em nhận việc mấy ngày rồi?
- Ngày thứ nhất.
- Ban nào?
- Em không biết, hình như là ban kinh tế.
-Thế a? Ban ấy khó gặm nhưng dễ giàu.
- Miễn là giàu, khó mấy em cũng gặm được.
Hoàng cười phì, ném cái nhìn giễu cợt về phía cô phóng viên chíp hôi.
Ly Ly không chấp, cô có vẻ thích thú là đằng khác. Cô túc tắc đi lên phòng tổng biên tập, đàng hoàng gõ cửa, đàng hoàng nói chuyện tay đôi với sếp, nhanh chóng gọi sếp bằng anh dù bố cô chỉ là hàng em út của sếp. Đôi khi Ly Ly còn gọi trống không tên sếp với vẻ dịu dàng pha chút nũng nịu, làm cho sếp sướng đỏ mặt.
Hoàng phục Ly Ly quá. Anh cứ nhìn xoáy vào căn phòng chỉ có hai người vào lúc sâm sẫm tối. Phòng có máy điều hòa, sếp tất nhiên không muốn khép cửa, Ly Ly chắc cũng vậy. Nhưng cứ luôn luôn bắt gặp cái nhìn xoi mói của Hoàng, cô ung dung ra khép cửa. Cô liếc xéo về phía anh, nhếch mép cười tươi như muốn nói: “ Đấy nha, tha hồ mà tưởng tượng.”
Mười lăm phút sau Ly Ly bước ra, cô cố tình chĩa mông vào mặt Hoàng, nhô đầu vào cửa cười rươi tươi với sếp.
-Kỳ còn nợ Ly Ly một bữa cơm tối nhá. Chiều mai Ly Ly tới đòi đấy, nghe chửa.
Tóc gáy Hoàng dựng ngược.
Sếp của anh mỉm cười đỏ mặt, không biết nói gì, chỉ ờ ờ và cưới cái xoẹt, nhạt hoét.
Con người sành sỏi cả ngàn mối quan hệ, dù chưa bao giờ viết được một bài báo cho ra hồn lại đủ sức túm gáy hàng chục phóng viên thuộc loại giỏi nhất nước lôi về Tòa soạn, nhanh chóng bị ông thuần phục và vui vẻ chịu mọi sự sai khiến của ông, lại rất ngớ ngẩn trong các mối quan hệ với phụ nữ. Thâm tâm muốn ăn thịt hết lũ đàn bà con gái thuộc quyền, khốn thay không biết phải làm thế nào để động đến một sợi lông chân của họ, ông đành đóng vai uy nghiêm, đi lại ngay ngắn, nói năng nghiêm trang giữa dập dìu mông vú sực nức mùi dâm đãng.
Đám nữ phóng viên là lũ quỉ cái khát máu đàn ông, họ biết tỏng sếp muốn gì và không phải không muốn xỏ mũi ông hòng kiếm chác chút lợi riêng, tuy chẳng ai mê ông - một gã đàn ông dài ngoẵng, khô đét và nhạt hoét. Hết thảy đều không dám tấn công vỗ mặt, ném cái nhìn “ khát máu” ngay phút gặp gỡ đầu tiên như Ly Ly. Những nữ phóng viên gạo cội của Tòa soạn, vừa có công vừa có duyên, cũng chưa bao giờ dám ăn nói với sếp như thế.
Hoàng trố mắt nhìn Ly Ly. Cô túc tắc đi tới, búng nhẹ mũi anh, cái mặt vênh vênh cái mũi hênh hếch.
- Anh thích em, đúng không?
Đó không phải lối khiêu khích của một cô gái táo tợn. Thái độ của Ly Ly làm Hoàng yên tâm cô đang đối xử độ lượng với loại đàn ông dâm đãng nhưng nhút nhát vụng về.
Hoàng để mặc Ly Ly khoác tay lôi ra quán cà phê.
-Anh nổi tiếng từ thủa em còn để tóc đuôi sam. Thủa đó thằng nào em cũng gọi bằng chú.
Hoàng cười khì. Quả thật anh chưa gặp cô gái nào như Ly Ly.
Lần đầu hoan hỉ với Ly Ly, sau giấc ngủ mê mệt, Hoàng tỉnh dậy nhìn sang cô và giật mình thảng thốt, ngay cả giấc ngủ Ly Ly cũng giống hệt Thùy Linh: Gối chỉ kê dưới hõm gáy. Mặt ngửa về phía sau. Hai tay duỗi thẳng. Môi hơi hở, chót lưỡi đỏ hồng hơi nhô ra. Hơi thở phập phồng từ bộ ngực tươi hồng, rắn chắc đang chảy ngược lên vai. Đấy là giấc ngủ của trẻ thơ, của những đứa bé chưa đầy tuổi tôi khi đã no sữa mẹ.
Năm mười bảy tuổi, Hoàng đã ngồi ngắm Thùy Linh ngủ hàng giờ liền sau khi đã cùng cô phá phách vườn cấm. Giấc ngủ trẻ thơ ấy làm sao Hoàng quên được.
Họ đã nằm gác chân lên nhau trên hòn đá Trịnh- Nguyễn phân tranh mép bờ sông những đêm trăng sáng. Hòn đá hai trăm năm, bao nhiêu cặp tình nhân đã nằm gác chân lên nhau trong những đêm trăng sáng như thế này, giờ đến lượt Hoàng và Thùy Linh.
- Ước chi nầu?
- Lái xe!
- Ước chi nữa nầu?
- Phi công!
- Chi nữa?
- Hết rồi.
- Rứa không ước làm chồng em à.
- Ui ui quên quên… ha ha ha!
- Còn cười nữa, vô duyên. Ghét anh lắm.
Thùy Linh bật dậy. Xoay lưng. Ngồi bó gối.
Mắt hờn nhìn xa xăm. Cái mũi hếch lên. Cặp môi dày chun lại. Sao giống thế nhỉ, bố khỉ!
- Đấy, lại nói!
- Nói gì?
Hoàng hơi giật mình, anh lại nói một điều gì đó.
-Anh hay nói một mình lắm, em cứ lo lo.
Ly Ly chép miệng thở ra.
- Nói một mình thì sao nào?
Hoàng kéo Ly Ly rơi xuống ngực anh. Thôi không
nghĩ ngợi vơ vẩn nữa, lỡ buột mồm nói ra điều gì đó, mất vui.
Trời đã chuyển sang màu tím than, li ti những ngôi sao mờ. Gió từ bến Yên Khê bắt đầu chuyển mình, thoạt tiên phơ phất như có như không có, sau dần cuộn lên từng đợt ngờm ngợp, chỉ trong vài phút nó dừng lại như lấy hơi, rồi lại phà ra ngờm ngợp, mát lạnh râm ran. Ly Ly ẩn nhẹ ngực mình lên Hoàng, tay mân mê vành tai anh. Cô cắn nhẹ mũi Hoàng day day.
Hoàng hiểu Ly Ly muốn gì. Anh kéo mặt cô úp vào mặt mình, và hôn. Những chiếc hôn ngọt và nhẹ lướt trên mặt nhau, đủ kéo nhau vào nóng lạnh. Nhẹ nhàng khéo léo, Ly Ly kéo tuột những gì vướng víu của cả hai người. Những chiếc hôn trôi dần về phía dưới, nong nóng và ươn ướt. Hoàng vùng dậy quật Ly Ly rơi xuống cát. Anh chồm lên.
Trận tình ướt cát mù mịt cát.
Không tiếng ô tô bất chợt chói tai. Không tiếng dép ngớ ngẩn loẹt quẹt ngoài hành lang. Không chuông điện thoại réo lên vô duyên giữa lúc đang lên cơn. Cả tiếng gõ cửa xin lửa ngu xuẩn cũng không. Những chiếc hôn bỗng quyến rũ lạ thường. Cả cái quờ tay rậm cát vào da thịt cũng rên xiết một cảm giác khó tả. Hoàng rướn lên, rướn lên nữa và rơi xuống. Anh nằm lịm trong cát. Rười rượi gió, mát đến tận từng chân tóc.
- Tuyệt quá anh ạ!
Ly Ly nằm ngửa dạng chân tay, miệng chóp chép mắt long lanh.
-Bao nhiêu năm em mới khám phá ra anh.
- Thế à?
- Ừ.
Chúi đầu vào nách Hoàng, Ly Ly nằm ngoan lành như một chú mèo con.
-Để em bảo xếp dời tòa soạn đến đây, nhá?
Ý tưởng thật ngộ nghĩnh, Ly Ly bật cười to. Hiếm khi Ly Ly có tiếng cười như thế này, nó vừa khả ố vừa dễ thương.
*
* *
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét