Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2012

Ước vọng thứ năm

[caption id="attachment_26080" align="alignleft" width="300"] 67 năm trước Bác đã nói về 4 ước vọng của dân tộc[/caption]

Có lẽ bài Bốn ước vọng của tháng tám của bác  Nguyễn Sĩ Dũng (Tại đây!) là bài hay nhất trong tất các các bài " "cúng cụ" nhân tết độc lập của báo chí lề phải. Nhưng bài này hầu như không ai để ý. Cũng là lẽ thường tình, vài chục năm nay chẳng ai mất thời gian tìm đọc loại bài "cúng cụ", chưa đọc cũng biết người ta nói gì rồi, dại gì mà đọc. Báo chí đăng lên không phải để cho thiên hạ đọc, chủ yếu để trình với các cụ rằng tụi em đã cúng cụ rồi. Các cụ cũng chẳng thèm đọc, ok chúng mày cúng cụ thế là chúng tao yên tâm, ngu gì chúng tao  đi đọc mấy thứ quanh năm chúng tao chỉ đạo  nói dối và bốc phét.


Mình cũng chẳng dại chẳng ngu để đọc nếu không phải bài của  Nguyễn Sĩ Dũng. Xưa nay bác này không viết thì thôi,  đã viết thế nào cũng có ý gì đấy khó có thể bỏ qua. Bác nói năng nhẹ nhàng nhưng không  rụt rè,  điềm đạm nhưng không khúm núm. Ai tinh ý sẽ thấy dưới lớp vỏ chữ nhẹ nhàng điềm đạm kia là một trời bức xúc, tấm lòng của người viết đang sục sôi một nỗi đau đời.


Bài Bốn ước vọng của tháng tám cũng vậy, thấy mấy chữ "ước vọng tháng tám" đã chán không thèm đọc nhưng khi ông viết: "Cuối cùng, 67 năm đã trôi qua, nhưng những ước vọng của tháng tám vẫn mãi mãi là động lực to lớn của dân tộc ta" thì nhận ra cái sự đắng cay của người viết, đắng cay đến bật khóc. Từ thuở mang gươm đi mở nước, 4 ước vọng: độc lập-dân chủ- công bằng- tự do là động lực to lớn để cho dân tộc ta không tiếc máu xương mồ hôi và nước mắt, đến hôm nay đã 67 năm rồi  thì 4 ước vọng đó "vẫn mãi mãi là động lực to lớn của dân tộc ta"! Cái câu  đó có thể dịch ra, rằng dân tộc ta bắt đầu không có gì, 67 năm sau vẫn không có gì, và nếu cứ lú thế này thì chắc chắn mãi mãi không có gì, có phải không bác Nguyễn Sĩ Dũng?


 Nghĩ mà xem, 4 ước vọng trên đều kẹt cả. Muốn Độc lập nhưng kẹt ông Tàu, ổng treo miếng thịt mỡ  có tên là chế độ, có mà chạy đằng trời . Muốn dân chủ  nhưng  không muốn dân mở miệng.  Ông chủ không được mở miệng thì dân chủ cái gì.  Muốn có công bằng nhưng kẹt lợi ích nhóm, có công bằng làm sao có tư sản đỏ, không tư sản đỏ thì CNXH làm cái giầy!? Muốn tự do  nhưng tự do có chỉ đạo, tự do theo ý muốn của quan trên, yêu nước cũng phải xin phép quan trên, khốn thế.


Khi đã đi được một chặng đường 67 năm ( gần bằng 70 năm của Liên Xô rồi đấy bác Nguyễn Sĩ Dũng nhỉ?) mà vẫn không có gì, 4 cái ước vọng ấy vẫn chỉ là ước vọng thì có lẽ ( mà có lẽ gì nữa!) nên dừng lại để tính xem ta đã đi đúng đường chưa chứ, không lẽ cứ thỉnh thoảng dừng lại chỉnh đốn chính lú rồi lại sấp mặt đi trên con đường cũ?


 Thưa bác Nguyễn Sĩ Dũng, 4 ước vọng kia là ước vọng của loài người, chúng ta muốn có 4 ước vọng của loài người thì cần có một ước vọng nữa, ấy là ước vọng nhìn lại ta và tính lại con đường ta đang tới.  4 ước vọng của loài người gần lắm chứ không là "mãi mãi" như bác nói đâu, chúng đang treo sau gáy ta mà ta không biết trong khi ta cứ đâm đầu vào bụi rậm.

Vậy ước vọng thứ năm xin nói nhỏ bác nhé, bác đừng báo cáo với mấy ông lú nhé, ấy là ước vọng đằng sau quay!

Nguyễn Quang Lập

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét