Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Tình cát 14

 Hoàng muốn nói hết cho Ly Ly sự  thật những bóng đen đã làm gì trong bãi tha ma hồi rạng sáng. Nói hết sẽ nhẹ người. Ly Ly sẽ mừng rơn, đây là chi tiết cực kì quan trọng cho cô kết thúc thiên phóng sự mệt mỏi này. Chỉ sợ mọi việc sẽ bây hôi. Một khi biết mình muốn chơi bài ngửa thì chúng càng giở trò gian manh. Lấp liếm tội trạng bằng bất kì giá nào đó là cách lũ giả danh lấy làm lẽ sống. Hy vọng chúng nó nhanh chóng hoàn lương chỉ là hi vọng hão.


Hôm nay chúng đào bới mồ mả của dân Thị trấn, hôm sau sẽ đến lượt mồ mả của dân các xã quanh đây, sao cho đủ hài cốt thế vào một ngàn ngôi mộ rỗng. Mình càng làm tới chúng càng phá phách. Một bài báo là cái gì đâu, tóm được dăm bảy thằng cũng không là gì cả, còn đấy hằng hà sa số bọn bất lương, diệt làm sao cho hết? Thôi thì thà im đi, Nhà nước có mất cũng chỉ mất chừng mười bốn mười lăm tỉ, chứ cứ tấn tới, chúng say máu làm càn, tiền bạc chẳng thu hồi được bao nhiêu mà mồ mả cha ông rồi đến kì mất sạch.


- Anh chị đi mô cũng có đôi như đôi cu cu rứa hè. Ghét gớm!


Chủ tịch huyện tay lau bàn tay dọn sạch tài liệu  ném vào hộc tủ, mặt mày hớn hở.


- Anh làm gì mà như dọn bàn ăn cỗ thế này? Tụi em chỉ xin gặp anh phỏng vấn thôi mà...


Ly Ly ngạc nhiên nhìn Chủ tịch huyện trong khi ông đang rỉ tai một cán bộ, bộ dạng dặn dò dọn cỗ đón khách sang.


- Chà, phỏng vấn phỏng vấn phỏng veo  chi hè. Lát, tui đưa cho Ly Ly bản báo cáo huyện uỷ, cứ thế mà chế ra. Anh em nhà báo đến đây tui đều làm rứa cả. Rứa lại đâm hay, chứ tui nói răng hay bằng báo cáo.


Chủ tịch huyện cười hề hề.


- Cỗ bàn chi mô. Nhâm nhi chút xíu thôi mà. Nhân có con chồn hương anh em vừa kiếm được... Cứ phỉ phê vô, coi như buổi sáng ni tui đi công tác vắng. Thích thì lấn cả sang chiều. Làm ăn cả đời chớ có mấy khi anh em ngồi với nhau, phải không anh Hoàng?


Hoàng mỉm cười lấy lòng, bụng nghĩ sao ông này  giống hệt Xê Trưởng thế này? Hồi mới gặp có thấy giống gì đâu, sao bây giờ giống thế nhỉ?  Xê trưởng cũng thâm thấp đen đen, tai to miệng rộng môi dày, tướng của Trạng Lợn làm gì may nấy. Ông này chắc cũng như Xê Trưởng, những lúc vui vẻ vẫn bày ra hết gan ruột, không thèm giấu thứ gì. Nhưng đừng  có tưởng bở mà lần khân, được đằng chân lân đằng đầu có ngày thân bại danh liệt.


 Hoàng nâng cốc rượu hoà tiết chồn hương chạm cốc Chủ tịch huyện.


- Hết! Hết đi! Anh Hoàng uống chi lạ rứa hè!


Chủ tịch huyện tu một hơi hết sạch ly rượu to, chùi mép khua tay thúc giục Hoàng.


 Rượu ngon thật. Rượu Linh Giang được tiếng là ngon lại được ngâm tẩm kì khu, nhấp ngụm nào lịm sườn ngụm đó. Chủ tịch huyện khà một tiếng rõ to. Ông tay gắp miệng nói không cần ý tứ, cứ như lâu ngày mới được một bữa no.


-Răng rồi? Hai người đã thăm thú hết quê bầy tui chưa?


 Chủ tịch huyện mắt hấp háy mũi khịt khịt, ông gắp cho Ly Ly một miếng thịt đùi.


-Ngó quê kiểng rứa đó chứ nhiều chỗ đẹp hết chê. Yêu đương mà vô đây là hết ý!


Chủ tịch huyện cười  khơ khơ .


 Mẹ khỉ, cả cái cười phỡn chí cũng giống Xê Trưởng như hệt. Xê trưởng đã cười như thế khi vừa gửi xong năm chục phuy dầu, leo lên xe, rời khỏi Xóm Cát. Ngồi trong cabin, Xê trưởng cười mãi, nói mãi. Cứ dứt một câu lại cười. Khơ khơ.. xóm đó có mấy con bụ to gớm bay, không đứa mô đeo coóc sê cả nghe. Có đứa mô vọc được không bây? Không à? Dại rứa. Tranh tối tranh sáng cứ mần đến mần đại đi chơ, ai biết.


À, cái ông trưởng xóm tên chi hè? Rúm à? Khơ khơ ... tên chi lạ. Cái chi? Toàn rờ à? Cả xóm đều rờ à? Ừ hén, lạ hén. Rúm Rú  Reng  Ri...khơ khơ! Hết chữ hết nghĩa rồi răng mà đặt rứa hè! E điên!


 Hoàng, mi răng rứa, khóc à! Ua, cái thằng ni khóc bây tề. Chuyện chi rứa? Hay nhớ con mô? Có ba tiếng mà có con đeo rồi à? Thằng ni tài gớm


 A, đúng rồi, tau nhớ rồi, khi xe chạy tau thấy có một con chạy đuổi theo kêu tên mi, đúng không? Khơ khơ ... thằng ni giỏi. Mà giỏi chi, tau mà đẹp trai như mi, tau đè cả trăm con rồi. Đè được thì đè đi em ạ, đến khi tra rồi lại tiếc.


Ua, thằng ni khóc thiệt bây!


Hoàng đã nín khóc từ lâu, chỉ đôi mắt ướt nhèm là không giấu được. Anh ngồi dựa ngửa nghe Xê trưởng nói, đầu óc âm u. Chập chờn cái bóng Thuỳ Linh đang chạy đuổi theo anh. Vẫn nghe rõ ràng tiếng Xê Trưởng lúc lúc lại ré lên khơ khơ khơ. Lẫn trong tiếng cười chua lòm là tiếng gọi khẩn thiết của Thuỳ Linh.


  Quái quỉ, tại sao mình không dừng lại nhỉ? Cứ nhảy bừa xuống xe thì có sao nào? Chẳng lẽ Xê Trưởng cứ cho xe chạy thẳng? Ít ra cũng phải biết tại sao Thuỳ Linh lại có mặt nơi Xóm Cát? Cô đi tìm mẹ cơ mà? Sao tự dưng đến cái nơi khô khốc heo hút này để mà sống?


Suốt một chặng đường dài từ Xóm Cát ra Hà Nội, Từ Hà Nội về Hà Tây nhận khi tài, một tháng sau nháo trở lại khu Bốn, đâm thẳng vào Đông Trường Sơn, Hoàng vẫn không sao tìm cách giải thích thật hợp lý vì sao Thuỳ Linh bỗng dưng bỏ tất cả để chạy về Xóm cát. Cứ một lần nhớ đến cái dáng chạy  sấp ngửa dưới trăng trên trảng cát của Thuỳ Linh là anh không kìm giữ được nước mắt. Không phải Hoàng muốn khóc, anh chỉ nghĩ đến nó như một kí ức khó quên, một chút gì bâng khuâng lưu luyến. Thời gian đã cho anh đủ bình tĩnh để không phải nghẹn ngào. Nhưng kì lạ, cứ mỗi lần nhớ đến là anh lại ròng ròng nước mắt, y như thứ nước mắt sống của người hỏng tuyến lệ.


 Người ta bảo mỗi người có một ao nước mắt ở tiềm thức nằm sát vùng kí ức. Chỉ cần khẽ chao chân vùng kí ức là tức khắc nước mắt chảy trào, bất kể tâm trạng của anh lúc đó thế nào. Nghe cũng có lý nhưng hình như không phải, có cái gì bí hiểm hơn chực sẵn ở cửa tuyến lệ khiến anh khó lòng điều khiển được. Lắm khi Hoàng khóc thật vô duyên, hệt nước mắt cá sấu, thật chả ra làm sao.


 Hoàng đã nước mắt dầm dề trong khi Xe Trưởng nói cười hỉ hả, huyên thuyên những chuyện không đâu. Xê Trưởng đang vui, anh vừa tháo bỏ được một đống của nợ, nó chẳng có giá trị bao lăm nhưng dễ bị người ta qui kết mỗi khi vô cớ làm mất nó. Xê trưởng đã có quá nhiều đắng cay xung quanh chuyện bảo vệ khí tài. Một khẩu súng điếc, thực tế nó chỉ là một cục sắt rỉ, vứt xó nhà quanh năm chẳng ai thèm để ý. Đừng có tưởng bở, cứ làm mất nó đi xem nào, người ta chẳng cạo cho trắng xương ra. Thậm chí  một đoạn dây cáp hỏng, một cái bóng điện tử hỏng chân hay chỉ là một cái bút thử điện gãy ngòi, nếu không kịp thời làm biên bản thanh lý, đụng sự mất mát coi như toi đời anh quản lý chúng, không ra toà án binh cũng bị tước quân hàm oan uổng.


 Năm chục phuy dầu cũng thế thôi, khi đơn vị mất khả năng chiến đấu, chúng trở thành thứ bỏ thì thương vương thì tội. Nếu kéo hết ra Hà Nội chẳng ai khen, có khi người ta còn cười cho là dại. Khi không lại ôm rơm rậm bụng, kéo củi về rừng. Nhưng gửi ở đâu, gửi cho ai? Thời buổi bom rơi đạn nổ ai dám nhận trông coi đồ dễ cháy?


 Đã có lúc Xê trưởng tính đào hố chôn quách một nơi nào đó, khi quay vào lại bới lên. Làm thế cũng dễ nguy lắm, nói trộm vía bề trên, nếu bom Mỹ khui trúng chỗ gọi là phúc tổ ba mươi đời, chứ có kẻ lấy đi thì toi đời, có chồng cả mớ lý lịch ba đời ăn củ chuối cũng không cản được người ta qui cho là phản động.


 Nhờ có Hoàng, Xê trưởng đã gặp may. Chỉ có cái Xóm trời ơi đất hỡi đó mới hồ hởi phấn khởi nhận trông coi đồ nguy hiểm chết  người cho Xê trưởng. Xê trưởng đã nhẹ nợ. Nghĩ cũng hay hay, không biết trời xui đất khiến thế nào Xê trưởng lại vớ được chú lính cu con, từ ngày có nó Xê trưởng toàn gặp may, cứ y như thiên sứ nhà trời sai về hộ mệnh. Xê trưởng ngửa cổ cười khơ khơ khơ, véo đùi Hoàng một cái lại cười khơ khơ khơ.


 Thằng ni răng rứa hè, được ra Hà Nội sướng thấy mồ mà mặt mày y như thằng mất  sổ gạo. Tươi tỉnh đi em, tiếc làm chi mấy con Xóm Cát, ra Hà Nội tha hồ. Không, chỉ cần ra tới Thanh Hoá thôi tụi bay đã tha hồ rồi. Gái Thanh Hoá như khoá  viro, sợ tụi bay không có sức thôi. Tau đã mần được một con rồi nghe, khơ khơ. Gớm, hắn sướng quá cắn tau tưởng đứt mũi. Ua cái  thằng ni răng rứa hè, răng khóc, Hoàng!


-Hoàng! Anh Hoàng!


Ly Ly đập mạnh vào vai Hoàng mấy lần, anh mới  giật mình sực tỉnh.


Hoàng vội vàng quệt nước mắt, nâng ly rượu lên chực chạm cốc với mọi người. Không ai có ý định chạm cốc với anh cả. Hoàng đặt ly rượu xuống cười ngượng nghịu.


-Anh Hoàng răng rứa hè? Răng khóc?


 Chủ tịch huyện trố mắt nhìn Hoàng.


Hoàng cười nhăn nhở, vói lên chạm cốc với Chủ tịch huyện. Anh tu sạch cốc rượu, tự tay rót thêm rượu cho mình, bụng nghĩ: Không biết nãy giờ ông ấy nói chuyện gì nhỉ? Hoàng nhìn đồng hồ, chết chửa, gần một giờ chiều rồi.


-Có khi anh Hoàng mệt rồi. Ta nghỉ thôi chị Ly Ly hè?


LyLy vâng, chực kéo Hoàng đứng lên, lập tức bị Chủ tịch huyện ấn vai ngồi xuống.


- Từ từ đã, chi mà vội.


Hoàng mừng thầm. Bây giờ anh mới cảm thấy rượu ngon, uống rất vào. Hoàng uống rượu tì tì. Chủ tịch huyện chạy vào chạy ra hình như đang đợi ai đó. Ly Ly ngồi ngọ nguậy không yên, cô khó chịu với Hoàng . Cái ông này dở hơi, đến giờ người ta đuổi về còn ngôì ỳ ra đó, uống như thằng khát uống.


- Đây rồi!


Chủ tịch huyện vồ lấy hai gói quà cô văn thư vừa hộc tốc mang tới, ông cười hề hề ôm vào đặt trước mặt Ly Ly và Hoàng.


-Có ít mực khô, coi như quà của Uỷ ban cung tiễn anh chị.


Ly Ly ôm lấy gói quà, miệng tươi cười bảo Uỷ ban chu đáo quá, bụng nghĩ người ta đuổi khéo mình đây, biết tụi mình về khi nào mà quà với chả cáp? Liếc xéo sang Hoàng, cô ngạc nhiên thấy anh chẳng thèm để tâm đến Chủ tịch huyện đang nói gì làm gì, mải mốt uống hết ly này sang ly khác. Tự nhiên Ly Ly nổi cáu, cô đặt gói quà vào bụng Hoàng, đập khẽ vai anh.


- Đây quà của anh đây, cầm lấy, chuẩn bị mai về Hà Nội!


- Sao về?


 Nhìn cái mặt đực như ngỗng ỉa của Hoàng, Ly Ly càng tức. Thằng cha này thông minh chỉ để cho chó gặm thôi, khốn nạn. Người ta đuổi cho sát mặt cũng chẳng hiểu mô tê gì. Tức quá hoá buồn cười, Ly Ly chợt cười phì.


- Anh này hỏi hay! Chủ tịch huyện đã đưa quà cung tiễn rồi, còn ngồi đó làm gì!


Những tiếng cuối cùng vói lên như gắt. Hoàng cười hậc, cái mặt cười của kẻ vừa làm một việc gì thất thố lắm, anh bẽn lẽn đứng lên.


- Ây ây… răng chị Ly Ly lại nói rứa! Đó là tụi tưởng anh Hoàng mệt chớ ngồi uống thêm chút nữa càng vui, có chi mô.


Chủ tịch huyện rối rít nằng nặc mời hai người ngồi lại.


 Mô có, chị Ly Ly nghĩ rứa là oan cho tui lắm. Chị là đại khách, anh Hoàng là vàng ngọc của huyện nhà. Được tiếp đón anh chị là phúc tổ ba mươi đời. Huyện nghèo mấy thì nghèo cũng thừa sức đón rước anh chị cả năm, đừng nói mấy ngày.


Hay quá, khơ khơ, hay quá, được chị Ly Ly cho uống tiếp, hay quá. Thôi, uống.


 Chị Ly Ly rứa mà hay, chiều anh Hoàng hết sức. Bà xã tui thì đừng hòng, mới được vài ly hết thúc sườn lại véo đùi, đạp chân đòi về cho được. Ừ hén! Đang yêu thì hay ho rứa đó, đến khi thành vợ thành chồng rồi mới biết tay nhau. Uống đi anh Hoàng, chà, đến mô hay đó, nghĩ ngợi chi cho mệt óc rứa hè!


 Hoàng hồ hởi dốc rượu đổ miệng cật lực. Công nhận rượu ngon, càng uống càng thèm uống. Anh thây kệ Chủ tịch huyện muốn nói gì thì nói, Ly Ly muốn lườm gì thì lườm.


 Chẳng còn ai để ý đến Hoàng. Ly Ly và Chủ tịch huyện đang đôi co, vẫn ngọt nhạt mềm mỏng thôi nhưng câu chuyện xem chừng đang vào hồi quyết liệt. Ly Ly nói thẳng cô và Hoàng về đây vì có đơn thư tố giác chuyện làm khống một ngàn mộ liệt sĩ để ăn tiền. Chủ tịch huyện ngớ ra.


Có chuyện đó thiệt a? Không có chuyện tào lao đó mô. Không không không, đời mô huyện có chủ trương tầm bậy đó. Ly Ly cứ yên tâm đi, để tui kiểm tra lại, rồi sẽ báo cáo rõ ràng rành mạch, chuyện chi chứ chuyện ni tui quyết không bỏ qua.


 Ly Ly chăm chú nghe Chủ tịch huyện phân bua, vẻ mặt rất chân thành. Tụi em về đây chỉ để kiểm tra lại mà thôi chứ cũng không tin. Em nói thật, thiếu gì cách tham ô lại chui vào chốn linh thiêng đó! Đúng đúng đúng, Chủ tịch huyện kêu lên rất to, ăn tham thì có ăn bẩn thì không mô. Tui ở đây mấy chục năm trời, lăn lộn với anh em tui biết chớ! Dạ, em cũng nghĩ vậy, Ly Ly nhã nhặn thật thà, mà có ăn thua gì, có mười lăm tỉ chứ bao nhiêu. Chỉ cần một mùa bão lụt, các anh đã thu hoạch gấp năm gấp mười, cần gì phải làm thế.


Khơ khơ khơ! Ly Ly nói chi  lạ rứa hè, ở mô kiếm chác nhờ bão lụt chứ ở đây không dám mô. Tui ngó rứa chứ nhát, cứ ăn không nói có là sợ chết khiếp. Anh nói đùa, Ly Ly cười rất tươi, không có chuyện đó sao Nha khí tượng báo tám giờ đêm bão mới vào mà từ năm giờ chiều các anh đã thống kê xong thiệt  hại do bão lụt, cho cán bộ đi tàu nhanh ra thẳng Trung ương? Nhỡ bão không vào có phải tốn tiền tàu xe, công tác phí không?


 Oan! Oan! Oan! Chủ tịch huyện dơ thẳng hai tay lên trời. Oan Thị Kính quá Ly Ly ơi, chị nói rứa chết bầy tui. Khơ khơ .. nhà báo tưởng tượng hay hung.  Ăn chi lại ăn bão lụt, khơ khơ khơ...


Trời đất, sao tiếng cười Chủ tịch huyện lại giống Xê trưởng đến thế.


 




*


*              *

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét