Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Tình cát 19

Chiếc xe tải trầy trật mãi rồi cũng qua được  bờ bên kia. Lúc này người lái xe mới nhìn thấy Hoàng.


-Đi đâu mà ngồi đây?


-Em về nhà.


- Phép hả?


-Vâng...


Hoàng trả lời như cái máy, không cần biết hậu quả sẽ ra sao.


 May mắn người lái xe có vẻ dễ tính, anh ta thích có người ngồi cùng cho đỡ buồn ngủ. Hoàng thấy nhẹ người. Thôi kệ, về nhà mấy ngày thì đã sao. Mình đâu phải lính trong biên chế, giả có đảo ngũ cũng chẳng ai làm gì. Về mấy ngày thôi rồi trở lại, cùng lắm Xê trưởng cặc lọ vung vít chứ chẳng đụng đến mình đâu. Cứ nói phét mình chạy đuổi theo thằng Béo bị lạc. May có dân chỉ đường mới trở lại được. Lính tráng lạc rừng là chuyện thường, Xê trưởng không tin cũng buộc phải tin.


 Hoàng dựa hẳn vào ghế, lim dim mắt nghe người lái xe luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển. Anh ta nói chẳng có nội dung gì, chủ yếu cho qua cơn buồn ngủ. Chạy sáu ngày chưa được một giấc cho ra hồn đây. Tao quê Hà Tây, mày quê đâu? Lính tên lửa à? Sướng bỏ mẹ còn kêu gì nữa.


 Tao tên Chiến. Cái nước mình lạ lắm, có cả trăm ngàn thằng tên Chiến, chán mớ đời. Các cụ nhà mình máu me lắm cơ, cứ chiến rồi chiến, làm như đéo chiến đéo ra hồn người hay sao ấy, bực cả mình.


 Lính tên lửa à. Sướng nhỉ! Tao nghe nói lính tên lửa sướng nhất làng, cá thịt đớp vào thối mồm thì thôi, đúng không? Cánh lái tụi tao cực như chó, suốt ngày chạy rông, mòn đít sụn lưng được cái gì đâu. Được cái gái gẩm ê hề, ăn uống thoái mái.


Chỉ có thiếu ngủ mày à. Bây giờ dừng xe là tao ngủ liền. Hay mày ngồi vào đây, tao tập cho, lái giùm tao một chút? Ngồi vào đây, dễ thôi mà. Thằng này sao thế nhỉ! Tao tưởng thanh niên thì đứa nào cũng máu lái xe chứ. Ngồi vào đây đi, ơ kìa!...


Hoàng chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào. Tiếng người lái xe nheo nhéo bên tai đã kéo cụp mí mắt anh ríp lại. Đói, ừ đói. Mùi thịt chó thơm lừng. Hình như thịt chó CuLe, đúng rồi, chỉ có thịt chó CuLe mới sực nức mùi lá sả thế chứ. Buổi chiều mình tới nhà CuLe có thấy thịt chó không nhỉ? Không. Ông dẹp quán lâu rồi, ngồi co ro như chó đói ở ngạch cửa. Thuỳ Linh bỏ nhà ra đi bốn ngày trước khi mình trở lại. Tưởng đi đâu ai dè mò về Xóm Cát.


 Phải rồi, về Xóm Cát! Chuyến này về ngay Xóm Cát. Chắc chắn Thuỳ Linh đang ở  đấy. Thế mà mình không nghĩ ra! Mình sẽ về Xóm Cát sống với Thuỳ Linh, sống như vợ chồng. Sống như vợ chồng, ha ha thật tuyệt vời!


- Cái thằng này sao thế?


-Em chiêm bao thấy thịt chó.


- May rồi!


Người lái xe kêu to và lại luyên thuyên. Thấy thịt chó là may đó em ạ. Chuyến này chắc chẳng việc gì.  Hây, nếu xe cộ không cà rật cà tàng khoảng hai ngay nữa sẽ về tới Thanh. Ở Thanh tao dấm sẵn một con ngon lắm. Con gì à, ha ha ha, thằng này ngu. Đàn bà chứ con gì. Nạ dòng thôi nhưng ngon lắm, trắng như trứng gà bóc, mông vú đề huề, mới hai chín tuổi thôi nhá, ngon cực!


Mày làm một đêm được mấy cái? Tao quất được chín cái, thật đấy. Được rồi, khi nào về Thanh tao quất cho mày xem. Chim chóc mày thế nào, khả dĩ không? Xem mồ! Hề hề, được một mẩu thế này thì làm ăn cái gì em, gái nó tát cho vỡ mặt.


-Đây là đâu hả anh?


Hoàng nhóng cổ qua cửa. Trời tối quá, chỉ thấy những đụn cát lờ mờ, hình như đã vào đất của huyện Tuy.


-Còn ba cây nữa tới đèo Ngốt.


-Thôi chết rồi!


Hoàng kêu lên.


-Chuyện gì?


Người lái xe trợn mắt nhìn Hoàng.


-Quá rồi! Cho em xuống đây.


Hoàng nhảy đại xuống, suýt nữa thì quên cái đài.


            Người lái xe ném cái Orionton cho Hoàng.


            -Hoá ra mày đi phép thật à? Phép tắc gì mà không mang vác gì cả, chỉ độc mỗi cái đài?


-….


- Hay là đào ngũ hả em?


-…


-Ừ thôi, đào ngũ quách đi mày ạ. Mày yếu chảy nước ra thế kia, đánh đấm cái gì!


            -Em đi đây!


            Hoàng ôm đài chạy ngược trở lại.


 Bây giờ có lẽ đã quá nửa đêm. Tối quá, không nhìn thấy gì cả. Ba  cây phi lao men đường, nơi từ đó Xê trưởng đã dẫn đoàn xe rẽ vào Xóm Cát, không biết đâu cả rồi? Có khi bom phạt trụi rồi cũng nên. Hoàng đứng khựng. Chẳng thấy quái gì cả. Kiểu này phải nằm chờ đến sáng, cứ lọ mọ đi kiểu này hết đêm cũng chẳng tìm ra, vừa mất công vừa tốn sức. Hoàng tụt xuống vệ đường tìm một đám cỏ mượt, nằm kê đầu lên cái đài đánh một giấc.


Hoàng ngủ ngay nhưng chỉ lịm đi chừng mươi phút, sau đó là chập chà chập chờn, hệt như đang ngủ ngồi trên xe. Đói, đói quá không ngủ được, mùi thịt chó  cứ sực lên từ cái dạ dày rỗng rất khó chịu. Thôi ngủ, sáng mai thế nào cũng kiếm được cái ăn, còn mấy tiếng nữa chứ bao nhiêu. Mai vào nhà dân, gạ bán cái đài, chí ít cũng được ba trăm đồng, tha hồ ăn. Có khi phải sắm vài bộ cánh thật oách, cho Thuỳ Linh lác mắt ra. Mua cho Thuỳ Linh cái gì nhỉ? Chẳng biết mua gì, ừ thôi, mua gì chẳng được, ngủ đi, ngủ đi đã.


 Có tiếng máy bay, hình như chúng đang thả pháo sáng. Kệ chó nó, không việc gì đến mình. Hoàng không thèm mở mắt, không thèm nhổm dậy ngay cả khi có tiếng rốc két nổ rất đanh và tiếng máy bay rít chói tai. Chắc bọn bay đêm thả bừa bom đạn cho nhẹ gánh. Mỹ cũng như ta thôi, lính tráng giống nhau tất, giờ này chẳng đứa nào thiết đánh nhau.


Rồi. Biết ngay mà, chỉ một quả rốc két và biến. Bây giờ chắc chắn ngủ được đây. Ừ, yên tĩnh quá nhỉ!Mát nữa, giờ này gió biển đang lên.Tuyệt. Ai bảo màn trời chiếu đất là cơ cực nào?


            - Mau lên! Cả một xe mì chính!


            Hoàng bật dậy.


Trên đường có năm sáu đàn ông đang chạy, họ mang cả đòn càn gánh gióng. Hai người khiêng một bao tải chạy ngược lại. Phía trước một quầng lửa đỏ ối đang bốc lên. Xe cháy! Xe của anh Chiến cháy rồi. Hoàng đứng hốc mồm nhìn ngọn lửa liếm sáng cả một khoảng trời đen.


-Mau lên, không máy bay quật trở lại!


Tiếng một người đàn bà chua loét. Hoàng vọt lên đường cái quan, anh chạy như điên về phía có quầng lửa. Chiếc xe tải cụt đầu, cái đầu máy rời ra bốc cháy ngùn ngụt. Có đến mấy chục người dân đang bu bám trên thùng xe, họ tranh cướp nhau từng bao mì chính, ném xuống đất cho người nhà. Được bao nào lập tức có người bốc chạy đi ngay.


            -Lái xe đâu?


            Hoàng túm tay một thanh niên hỏi như quát.


-          Biết mô.


            Anh thanh niên giật phắt khỏi tay Hoàng, nhảy đại lên thùng xe. Hoàng chạy về phía đầu xe đang bốc cháy. Một người cầm cổ áo Hoàng giật lại.


            -Đừng! Xe sắp nổ, mất mạng chừ!


            -Lái xe đâu?


            - Biết mô. Chắc chết cháy rồi!


            -Đó cà!


 Có ai đó kêu lên. Người đàn ông tụt xuống vệ đường. Hoàng nhìn thấy rõ ràng cặp chân bị phạt đến tận háng nằm chỏng chơ trên đám đất cày ven đường.


-Cụt đến tận háng, sống làm răng được!


            Người đàn ông ôm cặp chân lên ném xuống trước mặt Hoàng rồi quay lại đỡ lấy một bao tải, hăm hở vác chạy ù đi. Hoàng ngồi yên trước cặp chân, máu rỉ đen, vón cục ở chỗ bị phạt. Anh Chiến chắc chết thật rồi. Bị phạt đến tận háng, sống làm sao nổi. Chắc nửa phần thân thể còn lại của anh đã cháy rụi cùng cái đầu xe.


            - Chạy đi! Máy bay quật lại rồi!


            Máy bay quật trở lại thật. Cả đám người trên thùng xe nhảy xuống, chạy rần rật. Hoàng ôm cặp chân, cặp nách cái đài bỏ chạy theo đám người. Được  một quãng, Hoàng đứng lại thở, không biết nên ném cái đài hay bỏ lại cặp chân cho đỡ vướng.


 May máy bay chỉ bay qua, chắc chúng thừa biết ở đây chẳng còn gì. Đám người đã biến mất tăm, không biết họ rẽ vào đâu mà mất dạng nhanh thế.


A, ba cây phi lao! Ba cây phi lao chỗ rẽ vào Xóm Cát vẫn còn, chúng như mọc ngay lên trước mặt Hoàng. Anh chạy đến, thả cả cặp chân và cái đài, ngồi tựa gốc phi lao nhìn về Xóm Cát. Không thấy gì, chỉ thấy một đốm đen lờ mờ nổi lên trên trảng cát. Cây đa! Chắc đó là cây đa. Rõ là cây đa, từ đây đến đó chỉ chừng năm cây số cát chứ bao lăm.


Hoàng nhớ khi đó chừng ba giờ sáng. Anh đào hố chôn đôi chân của anh Chiến rồi ôm cái Orionton đi thẳng về Xóm Cát, chính thức trở thành kẻ đào ngũ.


 Chẳng ai biết chuyện này, hai mươi năm sau cũng chẳng ai biết trừ Xê trưởng và đồng đội của Hòang. Những người lính C1 D3 của Hoàng ngày ấy bây giờ   kẻ còn người mất. Những ai sống sót qua cuộc chiến  ít ai bận tâm tới việc Hoàng có đào ngũ hay không. Gặp nhau ôm nhau mừng cho nhau đã thoát chết, chẳng ai muốn nhắc lại chuyện cũ làm gì. Tất nhiên Xê trưởng sẽ không như vậy. Rất khó để cho Xê trưởng bỏ qua cái tội ghê tởm nhất, đáng khinh bỉ nhất của người lính ấy là tội đào ngũ.


  Nghĩ đến giây phút gặp Xê trưởng, Hoàng rùng mình nổi cả da gà.


*


*            *

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét