Rừng đang chiều, oi nắng. Ở đâu đó có tiếng gì rin rít, nghe như tiếng chim mắc họng. Xa lắm có ai đó đang kêu. À … tiếng chim, không phải tiếng người. Đi... soạn cho hết! Ngóc ngách nào của cuộc chiến cũng có tiếng chim ấy nhắn nhủ. Tiếng nhắn nhủ vu vơ lại dễ làm mềm lòng những người lính xa nhà.
Hoàng nằm dài ra dưới tán cây gì rất to, to lắm, cỡ ba người ôm chứ chẳng chơi. Một cây này xẻ ra làm được vài cái nhà. Giá nhổ được cây này về cắm trước mặt thằng Béo nhỉ. Cái Orionton chỉ đổi được gạo ăn, làm sao đủ để dựng nhà. Thằng Béo hoang đường rồi.
Nó về tới đâu rồi nhỉ? Chạy kiểu đó chắc ra đến bìa rừng . Có khi bị người ta tóm cổ rồi cũng nên. Ngu lắm. Nó không biết toà án binh xử tội đạo ngũ thế nào đâu. Chỉ cần tước quân tịch, người ta đã lột hết áo quần, cho mặc mỗi quần đùi điệu đi cuối làng đến đầu làng, lại tráo ngược lại, từ đầu làng đến cuối làng. Đói rét còn chịu được chứ nhục nhã nào có ai kham nỗi đâu.
- Đi... soạn cho hết!
A, chim ở trên tàng cây. Nó ở đâu nhỉ? Chim gì kì quặc, chỉ nghe nó kêu không thấy bóng nó bao giờ.
-Đi... soạn cho hết!
Nó bay về xuôi đấy. Hoàng bật dậy, mặt vác lên những tán cây rừng, cứ thế đi, đi mãi. Tiếng chim dắt mũi Hoàng sấp ngửa bám theo nó.
Khi tắt tiếng chim kia thì trời đã sẫm tối. Hoàng ngoái lại nhìn. Cánh rừng tím sẫm, bóng đêm từ các khe núi liếm dần lên đến ngọn núi cao. Một khoảng sáng mờ đang dần rỗng ra trước mặt. Ôi thôi bỏ mẹ, cửa rừng! Mình đi kiểu gì mà ngốn hết gần hai chục cây số.
Hoàng đứng trơ trước bìa rừng, phân vân không biết tiến hay lùi. Đêm sập xuống rồi, bây giờ đi ngược trở lại quá là đày ải, không chừng hổ vồ trăn cuốn toi mạng. Nếu không quay lại thì đi đâu? Xê trưởng nghĩ gì khi bỗng dưng Hoàng vắng doanh trại một đêm, đúng lúc thằng Béo đào ngũ?
Thôi đành vậy, chết sống cũng phải quay lại thôi, biết làm thế nào! Hoàng nghiến răng leo ngược đường rừng. Anh đi rất nhanh, cứ nhằm chóp núi Sĩ Cào mà tiến, dù thế nào cũng phải về doanh trại trước lúc nửa đêm. Rượu hết cơm hết bây giờ mệt mỏi mới ngấm, mồ hôi rịn ướt toàn thân, hai đầu gối lỏng ra tựa hồ có thể vặt cẳng chân vứt đi dễ dàng.
Hoàng bước trật trệu chừng vài mươi bước nữa, gặp một khoảng trống có tảng đã to án ngữ, anh nằm sấp lên đấy. Chẳng có cái ngu nào giống cái ngu nào, không dưng lại lần theo một tiếng chim vớ vẩn để ra nông nổi này. Rõ là điên khùng, mộng du giữa ban ngày, khỉ thế! Nếu có cốc sữa, không, chỉ cần cốc nườc đường thôi, Hoàng sẽ càn một hơi hết hai chục cây số đường rừng trở về đơn vị.
Ừ nhỉ, giá có nước đường. Không, chỉ cần gặp suối nước mát, nằm ngâm mình xuống đấy chừng nửa tiếng, chắc chắn sẽ hồi sức. Nhưng biết kiếm đâu ra. Cả cánh rừng phía Đông Trường Sơn này chỉ có một con suối đầy nước ở gần doanh trại mà thôi, còn lại toàn suối cạn suối chết vắt vẻo ngang dọc toen hoẻn giữa rừng.
Hình như có tiếng ai nói? Không phải, tiếng đài nói, có cả nhạc hiệu nữa kìa. Nhạc hiệu sáu giờ! A, bây giờ mới sáu giờ tối thôi ư! Ở đây làm gì có dân, chắc ai đó đi săn mang đài đi theo. Ngu, đi săn lại mang đài! Ô kìa, sao giống tiếng Orionton của Xê trưởng, nó thỉnh thoảng vẫn khọt khét, vói lên dăm bảy tiếng rồi lạc tiếng, nói như kẻ hụt hơi. Thằng Béo! Hoàng chồm dậy, tất tả chạy về phía có tiếng đài.
Cái Orionton của Xê trưởng nằm nghiêng giữa suối cạn, một mình nói hát vô tư trong khi chủ nó là thằng Béo không biết biến đi đằng nào.
Hoàng nhặt cái đài lên, cẩn thận vặn volume tắt tiếng. Anh ngồi ôm cái đài, ngơ ngáo giữa suối. Cái đài đây, thằng Béo đâu? Không lý gì nó vứt cái đài đi, chắc chắn nó gặp chuyện gì rồi. Có khi Xê trưởng cho anh em đuổi theo bắt nó, nó vứt đài chống cự, chạy thoát. Thế thì tại sao nó không quay lại lấy cái đài? Hoặc giả Xê trưởng bắt được nó rồi thì cũng phải tìm cái đài chứ. Đài kêu oang oang thế này, ai mà không nghe? Vô lý nhỉ!
Ba trăm đồng một cái Orionton không có mà mua, đâu phải một hai hào mà người ta ném nó đi như ném một cục đá. Hay là thằng Béo chạy thoát được? Sở dĩ cái đài bật tiếng nói oang oang là vì khi nó ném xuống suối cạn, volume trượt lên đá, bật lên. Có thể, rất có thể. Vậy thì không tắt đài, nhất định thằng Béo sẽ quay lại tìm. Không có đài, nó lấy đâu tiền làm nhà cho em nó?
Hoàng vặn volume hết cỡ. Đài đang kể chuyện cảnh giác. À, hôm nay thứ bảy có chương trình Kể chuyện cảnh giác, mới đó đã bảy giờ tối rồi a? Thôi kệ, nằm nghe chuyện cảnh giác đã, đến đâu thì đến. Nhất định thằng Béo sẽ mò tới. Nhất định thế rồi. Không có cái đài nó chẳng tính chuyện đào ngũ.
Hoàng chìm đi trong chập chờn hình ảnh thằng Béo ôm cái đài lúi cúi đi về xóm nhà dân. Ba trăm đồng nó mới bán, nhất định rồi, nó biết giá mà. Ba trăm đồng rẻ chán, chỉ sợ không có tiền chứ ai chẳng thích mua. Thằng Béo chắc chắn chưa bao giờ mơ đến số tiền đó. Mình cũng thế, khác gì nó đâu. Nói chung cả đại đội chưa ai từng cầm ba trăm đồng, kể cả Xê trưởng.
Thằng Béo cầm ba trăm đồng xộc vào quán bún cá, chỉ một loáng quét sạch tám tô bún, hết hai đồng tư. Nó mua sáu hào rượu, tu một hơi hết ba hào. Ba hào rượu còn lại, cho vào chai xách đi. Đấy là thuốc chống sợ để có thể vượt qua ba trăm cây số trong thế bị rượt đuổi. Còn hai trăm chín bảy đồng nó làm gì nhỉ ? Làm gì nhỉ?
Hoàng lịm đi trên suối cạn cho đến khi cảm thấy có cái gì rần rần, ngưa ngứa vắt qua ngực mình, anh mở mắt. Sáng rồi a? Sáng tự bao giờ nhỉ? Một đàn kiến lửa nối đuôi nhau bò qua ngực trần của Hoàng, không hiểu anh cởi áo từ lúc nào. Hoàng vùng dậy. Kiến ở đâu ra lắm thế này? Kiến lửa, kiến hôi, nườm nượm nối nhau từng đoàn từng đoàn đi như mở hội. Chúng háo hức tiến về bờ suối. Một cái đầu hớt cua nhô ra khỏi đám dây nhợ lằng nhằng, như đang cố chuồi xuống suối.
-Thằng Béo!
Hoàng đứng vụt lên.
Thằng Béo nằm sấp, vắt lên mép bờ suối cạn, cái đầu rủ xuống, hai tay buông xuôi. Kiến đen kiến đỏ bám đầy thân nó. Hoàng chạy tới, lật mình thằng Béo lên và giật mình kinh hãi thấy mặt nó sưng vù to như cái mâm, đen tím tái. Một thứ chất nhờn trăng trắng chảy ra từ hai hốc mắt trắng nhỡn bò lây lan khắp mặt nó.
Thằng Béo chết rồi. Có lẽ chết từ đầu hôm. Kiến bu đầy hai lỗ mũi lỗ tai thằng Béo, chúng chia nhau đến là đều, cứ một lỗ kiến đỏ lại một lỗ kiến đen, đông nhung nhúc. Thằng Béo bị rắn cắn, có lẽ rắn lục nằm vắt trên cành cây mổ vào trán nó. Đây này, một vệt máu nhỏ tí đen sì đọng trên trán, vết rắn cắn chứ đâu. Chỉ có rắn lục mới mổ trúng trán.Thôi rồi, thằng Béo không đội mũ. Cái mũ cối xịn nhất đại đội của nó vẫn treo ở doanh trại. Thì nó có tính đạo ngũ đâu. Chỉ là chứng điên đột xuất lính tráng sống lâu ngày trong cuộc chiến vẫn thường mắc phải đã làm hại nó.
Có lẽ trước khi chết, thằng Béo đã cố gắng vặn volume cái đài, hy vọng có người nghe được. Hoàng kéo thằng Béo xuống suối, moi kiến ra khỏi lỗ mũi, lỗ tai cho nó. Không moi hết được, nhiều con đã chui tọt vào cuống họng, Hoàng ôm đầu nó ngồi im không biết làm gì. Làm gì nhỉ? Làm gì !
- Thằng Béo chết rồi!
Hoàng rú lên. Và khóc. Anh xiết cái đầu thằng Béo vào ngực cứ thế gào lên, mỗi lúc mỗi to.
- Thằng Béo chết rồi!
-Thằng Béo chết rồi!
- Ối trời ơi!
Tiếng khóc gào đau xé giữa ban mai yên tĩnh chốn rừng hoang mới thê thiết làm sao.
*
* *
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét