Hoàng dốc nốt phần rượu cuối cùng dưới đáy chai làm một ngụm hết sạch.
Hình như mình say rồi. Mắt bỗng có bóng mây, tai ù đi. Nhộn nhạo những âm thanh vỡ vụn, tiếng chua gắt lẫn với tiếng dịu ngọt, khi lên cao vút láo nháo như cãi nhau, khi xuống tụt hẳn vo ve như tiếng ruồi bay. Say rồi. Say lắm rồi. Mình uống hết hai chai. Hai chai chứ bao nhiêu, trước đây có đận mình tương hết hai lít cơ mà. Ghê gớm cái thời trai trẻ, không hiểu sao gan mật vẫn còn nguyên.
Đúng rồi, ngày đó ở núi Giàng. Một ngày yên tĩnh nguyên chất, lính tráng vẫn nói vậy khi bỗng đâu chiến tranh lặn mất tăm, yên tĩnh lạ thường.
Thằng Béo bắn được con hoẵng cái, mổ ra còn nguyên xi cả cái bào thai, đem nấu cháo cho cả đại đội. Lâu quá rồi mới được một bữa cháo ngon. Hoàng nhớ mình húp được sáu bát, bụng căng như có chửa. Xê trưởng xách về hai can rượu đầy bảo cho khao quân, uống phỉ phê vào, say cũng được nhưng đừng có đánh nhau. Chẳng vì lý do gì để khao, có sẵn rượu thịt thì khao, thế thôi. Lính tráng mấy khi được bữa no say, cứ phỉ phê vào.
Xê trưởng cười khơ khơ, ôm một đùi hoẵng lên biếu tiểu đoàn. Tau nhậu với các thủ trưởng, tụi bay khỏi phải chờ, cứ phỉ phê vào. Thằng Béo nói Xê trưởng đem thịt nó kiếm được đi nịnh thối tiểu đoàn. Cả đại đội quát nó nhặng xị cả lên. Mày đừng có nhỏ nhen, Xê trưởng làm thế cũng vì tụi mình cả thôi. Không biếu các lão, ngộ nhỡ các lão biết tụi mình đang ăn, điên lên các lão huýt còi báo động thì ăn cứt cả lũ.
Thằng Béo vừa ăn vừa ngằn như chó. Cái thằng ghét gớm, vừa kiếm được một chút thịt đã vênh vang. Hoàng rót rượu cho nó đầy bát, nó cười nhạt, nâng bát rượu lên chạm cái cạch, uống một hơi hết sạch. Khéo không thằng này say nó làm chấn thương cả đại đội.
Cái thằng khoẻ như trâu. Cả đại đội nấp rình nó hành gái, một giờ hai mươi phút không kể thời gian chép đề, bảo đảm cả sư đoàn đều thua nó. Người ta chỉ khéo xoay đi xoay lại, hết đổi kiểu này sang kiểu khác cốt để câu giờ, thằng Béo không thèm, cứ thế hùng hục dập. Một số thằng nằm đếm xem được bao nhiêu cái, đếm mỏi mồm vẫn thấy cái đít của nó nhoay nhoáy, thật khiếp quá.
Tiểu đoàn đã mấy lần đòi điều nó sang đại đội bệ nhưng Xê trưởng không cho, chửi loạn cả lên. Cả C1 toàn bọn cò hương, có mỗi con trâu đực nó gánh cho bao việc nặng lại điều đi. Điều chi ngu rứa mà điều! Không có thằng đó tui trả đại đôị cho tiểu đoàn. Xê trưởng lúc nào cũng có mỗi bài rũ bỏ trách nhiệm mỗi khi không vừa ý cấp trên, thế mà mọi việc đều thành.
Có lần Xê trưởng nói cả đại đội không lo ai chết, chỉ lo thằng Béo chết. Nó đào huyệt nhanh lắm, đất gan gà cứng thế chỉ có nó mới trị được. Thằng Béo chết rồi lấy ai đào nửa giờ xong cái huyệt đây? Thằng Béo biết thế nó kiêu lắm chẳng coi ai ra gì, trừ Xê trưởng.
Nó đang ngồi thù lu như con gấu, hết bốc một miếng thịt lại tợp một ngụm rượu, mắt lừ lừ nhìn mọi người. Cơ này nó phang cả đại đội. Ai bảo nó bắn được hoẵng chẳng khen nó thì thôi lại đua nhau té tát mắng nó.
Có ai đó bật radio, cái Orionton của Xê trưởng. Đài nói oang oang hết tin chiến thắng miền Nam sang tin chiến thắng miền Bắc.
-Tắt đài đi!
Thằng Béo lừ mắt quát.
-Để nghe cho vui, tắt làm gì.
Lại một ngươì một câu ỏm tỏi. Nghe đài nói cứ tưởng chiến trường sôi động lắm, có biết đâu lính tráng toàn nằm dài ruột chờ ăn. Hi hi thằng này nói chỉ có trúng. Thắng cứ như chẻ tre. Ừ, thắng dễ thế tụi mình về quê lâu rồi. Ha ha ha đúng đúng đúng. Nói nhỏ thôi, có thằng vác mồm lên tâu với tiểu đoàn thì chết. Sợ đéo gì!
- Tắt đài đi!
Thằng Béo trừng mắt quát. Cái đài vẫn không chịu tắt, chừng như còn được mở to hơn. Thằng Béo ném bát rượu, đứng bật dậy. Cái đài tắt tiếng ngay tức khắc. Ai cũng tưởng thằng Béo lại ngồi xuống nhưng không, nó khệnh khạng tiến về cái Orionton bây giờ đang eo éo một điệu chầu văn cải biên. Mọi người nín thở. Có khi thằng này điên rồi, nó định ném cái đài của Xê trưởng. Hoàng chạy tới ôm lấy cái đài.
-Đưa đây!
Thằng Béo cố giằng lấy cái đài trong tay Hoàng, hai mép nó giật giật, xem ra thằng này đang lên cơn.
-Đài của Xê trưởng!
Hoàng ôm chặt cái đài.
- Cả đại đội được mỗi cái đài, mày định làm gì?
-Thì cứ đưa đây tao!
-Không!
Thằng Béo thúc đầu gối vào bụng Hoàng, anh ngã lăn ra, vẫn cố không rời cái đài. Một vài thằng chạy đến ôm lấy thằng Béo, nó đánh tay mấy phát đứa trúng ngực đứa trúng mặt ngã quay lơ.
Hoàng ôm đài bỏ chạy, thằng Béo đuổi theo. Anh vừa tụt xuống suối, tính giấu cái đài vào hốc đá. Thằng Béo kịp đến. Nó cầm cổ áo Hoàng nhấc lên như nhấc một con ếch, ném xuống suối. Hoàng vấp phải tảng đá chìm đánh cộc một tiếng, đau điếng. Anh lặng người đi, chừng vài phút sau mới ngẩng lên.
Thằng Béo đang ôm cái đài khóc rưng rức, nước mắt nước mũi nhỏ giọt xuống cái đài ướt nhèm. Hoàng bò lên bờ ngồi bó gối nhìn nó khóc.
- Mày sao thế?
Thằng Béo gục đầu xuống gối khóc ti tỉ, hết gọi mẹ ơi lại gọi em ơi.
-Nhà mày làm sao à?
- Chết hết rồi! Bom thả trúng hầm chết hết rồi.
-Ai báo mà mày biết?
- Đài!
Hoàng bật cười.
- Ngu, đài nào lại đưa tin nhà mày!
- Mày ngu thì có, thằng chó!
Thằng Béo lại nắm cổ áo Hoàng nhấc lên ném anh xuống suối. Nó ngồi trên bờ, dóng mỏ xuống suối rủa ong ỏng. Tao nghe đài nói rõ ràng, máy bay Mỹ bỏ bom B52 chết ráo cả làng, đài nhắc tên vài gia đình, có tên nhà tao. Hu hu, nhà tao chín người chết tám, mỗi em gái ba tuổi còn sống.
Đụ mạ tao nói Xê trưởng, Tiểu đoàn trưởng chẳng ai tin, còn cười tao mê ngủ. Tiểu đoàn trưởng nói có thư, điện báo thì cho về liền. Đụ mạ chết ráo cả, lấy ai mà thư điện! Ngu ! Vừa ác vừa ngu! Thằng Béo khóc rống lên, nó nhảy đại xuống suối, đè cổ Hoàng nghiến răng dập, vừa dập vừa khóc như bò rống.
Nó đột ngột buông Hoàng, bò lên bờ, ôm cái đài lẳng lặng đi.
Không phải về đơn vị, ô, có khi thằng này đảo ngũ cũng nên, sao cứ đè hướng miền xuối mà tấn tới?
- Mày đi đâu?
Hoàng chạy đuổi theo, túm áo thằng Béo giật lại.
- Tao đéo đánh nhau nữa, tao về!
Thằng Béo đã dịu giọng, nó ngồi bệt xuống gạt nước mắt, thẫn thờ nhìn xuống dưới xuôi.
-Mày không về được đâu. Về, thế nào người ta cũng bắt trở lại.
- Bắt cặc tao. Tao về nuôi em tao, bắt sao mà bắt.
Hoàng hết nói. Một khi thằng Béo đổ lì ra rồi, trời thua. Hoàng móc túi còn ba đồng, đưa cho nó.
-Cầm lấy!
Thằng Béo gạt đi, nghĩ sao nó lại cầm.
-Mày nói Xê trưởng tao mượn cái đài, mai mốt hoà bình tao trả gấp đôi. Tao cần tiền làm cái lều cho em tao ở.
Thằng Béo đứng dậy ôm đài cúi mặt đi, không thèm chào Hoàng. Được vài bước nó vùng té chạy, nó chạy như trâu càn, chỉ thoáng chốc mất hút.
Hoàng ngồi yên lòng rỗng không, không thương không ghét không gì hết.
*
* *
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét