- Ủa, em tưởng giờ này anh đã ra tận Thanh Hóa rồi?
Ly Ly làm bộ ngạc nhiên khi thấy Hoảng xách túi đẩy cửa bước vào. Cô đang kìm một tiếng cười ré.
Hoàng không nói gì chỉ cười nhạt. Anh định giải thích việc hủy chuyến đi là anh cần ở lại để gặp Xê trưởng nhưng thấy không cần thiết.
- Để yên anh ngủ nhé.
Hoàng tháo hết áo quần nằm lăn ra giường.
- Ok. Chúc anh ngủ ngon. Đợi em về, em đãi anh một trận thịt chó Cu Le.
Ly Ly vụt chạy ra ngoài. Cô cần phải gặp Chủ tịch huyện. Cái phóng sự đang đến hồi kết. Mọi việc đã rõ ràng, số liệu và nhân chứng đã có đủ, chỉ cần rình chụp chúng nó đang bốc mả dân chúng, lấy hài cốt nhét vào hai ngàn nấm mộ giả là xong, cú nock out tuyệt hảo không thể không làm. Kẹt vì việc này chúng thường làm đêm, Ly Ly là chúa sợ ma, cô không thể một mình ngòai bãi tha ma nửa đêm khuya khoắt được. May quá Hoàng đã quay trở lại.
Ly Ly đã đoán trúng: Chủ tịch huyện không liên quan gì đến vụ này, bốn buổi làm việc với ông đã giúp cô xác định chắc chắn điều đó.
Cộc cộc cộc.
Buổi thứ hai làm việc hoàn toàn trái ngược với buổi thứ nhất. Chủ tịch huyện đón Ly Ly bằng nụ cười buồn và ông bắt đầu rỉ ra kể, kể như người ta kể chuyện tiếu lâm nhưng giọng buồn như khóc.
Chuyện như đùa. Chủ tịch huyện đi thăm huyện Lệ. thấy cái nghĩa trang liệt sĩ của người ta to quá, hoành tráng quá. Huyện chúng nó được cái cóc khô chi mà nghĩa trang to rứa bay? Chủ tịch huyện cằn nhằn với đám trợ lý. Thời chiến tranh, huyện đó chỉ hứng chừng vài chục quả bom, chẳng bắn rớt được chiếc máy bay mô, toàn dân đen chết, liệt sĩ ở mô ra mà làm cái nghĩa trang to rứa? Nó muốn khoe à? He he, khoe chi lại khoe liệt sĩ.
Thủ trưởng nói sai rồi. Đám trợ lý nhao nhao. Ngày nay nghĩa trang là bộ măt của huyện đó thủ trưởng ơi. Khách khứa ai người ta quan tâm đến mình làm ăn ra sao. Chỉ cần thấy cái nghĩa trang là người ta đoán được huyện mình giỏi dang hay kém nát, giàu có hay nghèo nàn. Khơ khơ khơ… Chủ Tịch huyện cười dài. Nói chi lạ rứa bay, khoe chi lại đi khoe cái nghĩa trang. Gớm chết.
Ôi thủ trưởng ơi, thủ trưởng không biết thời này người ta đua nhau sửa sang mồ mả à. Cứ nhìn vào mồ mả ông bà cha mẹ biết ngay nhà đó có ăn ra làm nên hay không. Thủ trưởng cứ xây cái nghĩa trang hoành tráng đi, nhất định thủ trưởng sẽ lên đời. Người ta nhìn thủ trưởng khác ngay lập tức, vừa giỏi giang vừa giàu lòng nhân ái. Thủ trưởng có biết vì sao cấp trên hay ghé qua huyện Lệ không? Vì nó có cái nghĩa trang hoành trang nhất tỉnh đó.
Thủ trưởng biết thừa, cấp trên nào không muốn có một phút trầm ngâm mặc tưởng trên ti vi trong nghĩa trang liệt sĩ. Quay mãi cảnh họp hành, bắt tay bắt chân, chạm ly chạm chén, cao đàm khoát luận… dân người ta ngứa mắt lắm. Cấp trên đã bơn bớt mấy cái vụ đó rồi. Bây giờ là vùng sâu vùng xa, bão lụt, mất mùa đói kém, xuất hiện mấy chỗ đó mới ăn. Thủ trưởng không thấy hễ có lụt bão là y như thấy cấp trên mang tơi đội nón suốt ngày trên ti vi đó sao. A, còn thêm mốt trâm ngâm bên nghĩa trang, tặng quà các bà mẹ, xoa đầu các em thơ.. Ha ha ha đúng rồi đúng rồi. Đám trợ lý cười vang.
Quà của các cụ cóc mô! Chủ tịch huyện vui vẻ kêu to. Tụi bay không thấy mỗi lần các cụ về là tụi mình chạy tướt bơ kiếm đủ mấy trăm triệu cho các cụ làm quà thăm dân chúng à? Tụi bay có nhớ mùa lụt năm ngoái, cả văn phòng ủy ban huyện thức suốt đêm gói quà nhỏ quà to cho các cụ không. Sao không nhớ, Thủ trưởng. Tụi em còn chầu chực ti vi tỉnh, lạy lục phúc bái họ điều cho một tổ máy quay đi theo hầu các cụ. Đúng rồi, khơ khơ khơ , tụi bay nói đúng đó. Không thấy ti vi, đừng hòng các cụ đi cho, khổ rứa đó.
Thủ trưởng ơi, thủ trưởng còn nhớ vụ hộ đê Phong Quang không, cả mấy ngàn con người ta ngồi giữa mưa gió đợi ti vi tỉnh, đợi từ chiều đến nửa đêm ti vi tỉnh mới ra, khi đó các cụ đã ngủ rồi. Khơ khơ nhớ chứ. Tao sợ không dám kêu các cụ, mới lót tay hai triệu cho thằng lái xe, nhờ nó kêu. Dạ dạ! Vụ đó nổi tiếng quá trời luôn thủ trưởng nghe. Phóng sự nửa đêm hàng ngàn người hộ đê, các cụ đứng một góc, thủ trưởng đứng một góc, mê ly luôn. Khơ khơ khơ tao thì nhằm nhò chi, tao chỉ đứng làm nền cho các cụ thôi. Thủ trưởng nói thế, góc thủ trưởng đẹp nhất đó. Khơ khơ đẹp chơ răng, ti vi thừa biết ai chi tiền cho tụi nó chơ. Dạ dạ! Đúng đúng!
Thôi thôi không nói chuyện đó nữa, nói lại chuyện nghĩa trang tao nghe mồ. Có làm không? Làm hả. Dạ dạ! Ờ làm thì làm, đất cát thiếu chi, làm cái thiệt to nghe. Dạ dạ! Mấy? Chục tỉ a? Chục tỉ thì tao xin được. Đây là việc nghĩa mà, ông nào dám chối. Cứ đè trước kì bầu bán mà xin nhất định được khơ khơ khơ. Sau cái cười đắc chí, cũng ở cái thế ngửa cổ cười như thế, Chủ tịch huyện đánh một giấc dài cho đến khi về tới nhà.
- Chuyện thật hả anh?
Ly Ly nhịn cười. Cô tròn mắt nhìn Chủ tịch huyện, cố tạo gương mặt ngây thơ thật dễ thương. Thì ra một chủ trương lớn lại bắt đầu từ những bốc đồng tào lao đến vậy.
- Chuyện rứa đó chị, vớ vẩn rứa đó.
Chủ tịch huyện thật thà nhìn Ly Ly, cái nhìn như van xin, rằng ông sẽ nói hết, tuyệt không giấu một chuyện gì miễn Ly Ly hiểu ông, thông cảm cho ông. Ly Ly cũng đáp lại bằng cái nhìn tin cậy và thẳng thắn. Chẳng biết Chủ tịch huyện có tin không, chắc không. Nhà báo nào chẳng cố chứng tỏ mình là kẻ đáng tin.
Cộc cộc cộc.
Chủ tịch huyện vẫn hẹn làm việc lần thứ ba với Ly Ly. Cô chẳng buồn nghe câu chuyện của Chủ tịch huyện nữa, dây cà dây muống quá trời, Ly Ly vẫn không thôi mở to mắt đầy háo hức nghe ông kể. Sợ cái tật ngáp vặt lại dở chứng thì hỏng việc, cô phải luôn mồm “à thế à”, “ui thế hả anh.”
Ừ, rứa đo. Một tháng sau việc xây dựng nghĩa trang được đưa vào nghị quyết, chủ ban A là Phó chủ tịch văn xã. Xưa nay các công trình lớn bé, tui không giây. Mình biết múi mớ chi mà làm, lỡ nghe tụi nó rủ rê, nhúng vô một cái chết liền. Thà để đứa khác ôm cả chùm khế ngọt, chúng nó vặt vài quả cho mình cũng đủ no, dại gì ôm lấy cả chùm mang tiếng chết. Tui nói rứa có đúng không Ly Ly?
Phó chủ tịch văn xã là tay lão luyện, chỉ ba tháng cái nghĩa trang hai ngàn mộ đã xong, hoành tráng ngất trời. công nhận cái thằng giỏi thiệt. Làm hết 5 tỉ, quyết toán 10 tỉ không một tiếng vo ve phải không anh? Ly Ly chen ngang. Khơ khơ khơ. Ly Ly khi mô cũng như đi guốc trong bụng người ta rứa hè. Đó là Ly Ly nói đó nghe, không phải tui nói mô nghe.
-Không, em chỉ muốn nghe chuyện qui tập mộ liệt sĩ thôi. Chuyên bên A là chùm khế ngọt nhàm rồi, chuyện thường ngày khắp nước ai chẳng biết.
- Rồi. Để tui kể cho nghe., Uống với tui lon bia rồi tui kể cho nghe.
Chủ tịch huyện bóc lon bia uống ừng ự như một kẻ khát cháy họng. Một khi trong lòng chất chứa những lo toan thường người ta vẫn khát như vậy, những cơn khát bất chợt bùng lên, uống bao nhiêu nước vẫn cứ thiếu. Tội nghiệp chủ tịch huyện, ông đang rất lo.
Nghĩa trang xây xong, tui cũng quên luôn nó. Lo đắp đầy ruột nghĩa trang, qui tập hai ngàn mộ liệt sĩ là việc của Phó chủ tịch văn xã. Chúng nó kêu như cha chết. Liệt sĩ cả huyện chỉ hơn bốn trăm ông, kiếm đâu ra cho đủ hai ngàn ông đây. Liệt sĩ nằm trên rừng cả vạn, thiếu chi, lên đem về. Bộ thông tư kiếm được một bộ hài cốt là bảy triệu tư, tỉnh cho thêm hai triệu, huyện cũng quyết thêm sáu trăm ngàn cho đầy chục triệu, cộng với tiền xây cất mỗi mộ bốn triệu rưỡi, cả thảy mười bốn triệu rưỡi. Rứa đó, tổ chức mà đi tìm. Kêu ca với ai đây? Người ta hy sinh vì dân vì nước, mình chỉ lên đem người ta về còn kêu ca, lạ quá tinh thần các đồng chí. Rứa đó, lên giây cót tinh thần anh em đi, làm xong rồi báo cáo, đừng có cứ chục ngày lại chạy lên kêu khổ, không xong với tui mô. Rứa nghe!
Chủ tịch huyện lại bóc bia, ông uống một hơi hết sạch lon bia, mặc bia chảy tràn ướt cổ. Đã đến lúc không cần giữ ý nữa, ông ném lon bia, lấy tay áo chùi miệng đầy bọt bia, tràn lên cả mũi.
- Lâu lâu không nghe Phó chủ tịch văn xã nói gì, tui nghĩ rứa là xong, ai dè xảy ra cơ sự ni, ngao ngán hết chỗ nói.
Ly Ly tin Chủ tịch huyện đã nói thật, không ai nói thật được như ông.
Không có hẹn buổi thư tư, dường như Chủ tịch huyện đã quá mệt mỏi, ông không muốn nhắc đến chuyện đau đầu này nữa. Ly Ly vẫn cứ đến, cô nắm được lịch của Chủ tịch huyện, hôm nay ông làm việc tại văn phòng.
Cộc cộc cộc
Chủ tịch huyện không mở cửa, Ly Ly tự đẩy cửa vào và ngạc nhiên thấy hình như ông ngồi đợi Ly Ly đã từ lâu.
-Tui sắp đi họp, có thể nói chuyện Ly Ly chừng chục phút thôi.
- Vâng, thế thì thôi, xin anh buổi khác vậy. Em về đây.
Ly Ly đi ra, vừa khép cửa bỗng Chủ tịch huyện ho khan, tiếng ho khô và đục kéo dài không dứt, hình như ông không còn kịp lấy hơi.
Ly Ly vội vã đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức Chủ tịch huyện ngừng ho, ông ngồi ôm ngực thở dốc.
- Anh có sao không?
Chủ tịch huyện xua tay lắc đầu, ông ngồi dựa ngửa, mắt nhắm nghiền. Lát sau ông ngồi dậy, vuốt mặt mấy cái, khẽ cười hậc một tiếng. Cái cười ngơ ngẩn của kẻ chẳng biết vì sao mình cười.
-Nói tui có chấm mút vụ xây nghĩa trang thì tui nói có, không nhiều nhưng có. Thời buổi này ai bày ra cái chi mà nói không chấm mút được chút đỉnh là nói phét. Tui cũng rứa thôi, cũng là người đầu đen máu đỏ cả, dù không muốn cũng phải làm. Ngồi đó mà cần kiệm liêm chính, khóa sau chó nó bầu cho mình.
Chủ tịch huyện với tay lấy lon bia uống dở, Ly Ly ngăn lại.
- Thôi, anh không uống nữa.
Tuồng như không để ý đến Ly Ly, Chủ tịch
huyện vẫn uống và nói, cả uống lẫn nói đều chậm chạp yếu ớt.
-Như ba anh Hoàng ngày xưa đó, cần kiệm liêm chính cho lắm vào, không cho ai chấm mút chút chi cả, được vài năm người ta tóng cổ về nhà ngồi, đổ bệnh tâm thần, ngồi một mình làm nhảm cho đến chết.
Chủ tịch huyện lại ngồi đần ra, tuồng như ông quá buồn ngủ. Chỉ cần đẩy khẽ cái là ông lăn ra ngủ như chết.
- Tui lôi hết gan ruột tui ra rồi đó. Mai mốt Ly Ly lôi lời tui lên báo thì tui chối nhưng giờ thì tui không dám giấu Ly Ly bất kì điều gì.
- Để khi khác ta nói chuyện được không anh?
Ly Ly lấy lon bia khỏi tay Chủ tịch huyện. Ông lặng lẽ bóc lon khác, tay run run như người lên cơn sốt. Ông uống, lon bia run lẩy bẩy, bao nhiêu bia chảy tràn ra xuống ngực. Ly Ly thấy sờ sợ, cô muốn chào ông đi ra ngay khỏi phòng.
- Khoan về, tui chỉ nói một câu nữa thôi.
Chủ tịch huyện chợt ngừng uống, mở mắt lờ đờ nhìn Ly Ly.
- Một câu nữa thôi.
Và ông ngồi im thật lâu.
-Tui nói với Ly Ly rồi, ăn tham thì có, ăn bẩn thì không. Việc quỵt tiền tử tuất, tham ô hài cốt liệt sĩ thì không, hòan toàn không. Nhà tui cũng có bốn liệt sĩ, trời ép thánh bắt tui cũng không dám làm việc thất đức đó mô, không dám mô. Tui nói sai trời đánh tui chết liền chị ơi!
Chủ tịch huyện kêu lên như khóc. Mà khóc thật, hai mắt ông đỏ hoe.
*
* *