Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

9. Đêm Định mệnh

DSC_7427Ba tôi uống một cốc rượu to, thêm một cốc rượu to nữa, tự rủa thầm mình không dưng dính vào cái bướm không lông, rồi đây rủi ro rình rập khôn lường, sống chết, nhục vinh chỉ trong nháy mắt. Rượu càng ngấm ba tôi càng tỉnh, ông tưởng tượng rạng sáng hôm sau  người ta phát hiện ra rành rành một mớ giấy lộn nhét chật cứng xắc cốt của ba tôi, bằng chứng hùng hồn của chị Hiên, cho phép Đội trưởng lôi cổ ba tôi ra trường bắn.


Ghê gớm cái bướm không lông, hiện thời nằm khuất phía trong trong bộ đồ màu nồng cốt, đang khép mở giữa một ngàn hai trăm quần chúng. Không ai biết nó là cái bướm không lông, người ta đang hau háu nhìn bộ mặt đanh thép của chị, sẵn sàng đáp ứng tức thì muôn năm và đả đảo. Sau đó háo hức chờ đợi mười một phát đạn xuyên trúng ngực tên gián điệp Quốc dân đảng, tức tên tiểu tư sản phản động Phạm Vũ.


Nhưng đêm đó trôi qua yên bình, tịnh không một tiếng động. Sáng ra đầu ngõ gặp nụ cười tươi tỉnh của chị Hiên, nói cậu dậy chi sớm rứa. Nụ cười chiếu cố vỗ về, ba tôi dịch ra là tối qua cậu khó ngủ phải không, không có chi mô cậu. Trưa đến ở sân đình họ Nguyễn, nơi Đội cải cách vẫn nhóm họp hay nhậu nhẹt gặp nụ cười ấm áp tình đồng chí Đội trường. Đội trưởng  xiết tay ba tôi, cái xiết tay cũng ấm áp tình đồng chí, nói thuốc lào bữa qua ngon lắm anh Vũ à. Hai lạng thuốc hôm qua mới đúng là thuốc Vĩnh Bảo thứ thiệt. Ba tôi gắng mỉm cười, nói được Đội trưởng khen tôi cũng mừng, hôm qua đến giờ tôi cứ lo lo. Đội trưởng cười to, nói lo  chi rứa hè. Tiếng cười sảng khoái chí tình, ba tôi dịch ra là xí xóa chuyện hôm qua nhé, coi như anh không thấy tui cũng không hay. Đội trưởng vỗ vai ba tôi đánh bốp, nói anh em mình hiểu nhau mà. Cái vỗ vai ấm áp tình đồng chí, ba tôi dịch ra là anh em mình phải bảo vệ nhau nhé.   


Ba tôi như trút được một gánh nặng. Ông tự trách mình đã thần hồn nát thần tính suy diễn lung tung, nghĩ về chị Hiên và Đội trưởng chẳng ra làm sao, mất hết tình anh em tình đồng chí. Vả chăng, ba tôi nghĩ, làm sao có thể lôi cổ ông ra trường bắn chỉ vì một chuyện vớ vẩn. Ba tôi có ba chục năm theo cách mạng, ông bác Vĩ cũng  có chừng đó năm đóng góp cho cách mạng. Chưa tính số lúa gạo ông bác Vĩ chuyển lên chiến khu Chóp Chài ba chục năm qua chất cao bằng đỉnh Chóp Chài, riêng trong 7 ngày Tuần lễ vàng năm 1946 trong số 20 triệu tiền Đông Dương và 370kg vàng đồng bào cả nước đã quyên góp, tiền vàng của ông bác Vĩ góp vào là không nhỏ. (Không rõ là bao nhiêu, chỉ nghe ông bác Vĩ nói số tiền vàng ấy có thể nuôi một vạn dân Thị trấn trong vòng một năm). Chính phủ có thể không nhớ ông bác Vĩ đóng góp là bao nhiêu nhưng người bạn chí thiết của ba tôi hiện đang trong tứ trụ triều đình tại Hà Nội thì biết, ông bác Vĩ đã đưa tận tay cho người này nhân chuyến công cán vào miền Trung.


A, người bạn chí thiết của ba tôi, xuýt nữa thì ba tôi quên mất. Còn người này thì ông không thể bị bắt tội. Đánh chó phải nể chủ, Đội trưởng dù có ba đầu sáu tay cũng không dám đụng đến một cái lông chân của ông. Thủ trưởng cũng chẳng dám nói gì đến Đội trưởng. Ôi người bạn chí thiết của ba tôi, bóng Người đang trùm khắp thiên hạ, dù Người chẳng đời nào chịu mất thời giờ vì ba tôi nhưng cái bóng ấy vẫn đủ cho kẻ khác phải kiêng dè khi muốn động đến ông.


Phát hiện vừa rồi làm ba tôi vững tin trở lại, hết khóm róm rụt rè ông nói cười như không. Vừa lúc chị Hiên xách ba con vịt đến, nói tiết canh vịt chỉ có cậu Vũ làm là nhất. Mọi người quên cả chuyện họp hành rôm rả nói chuyện tiết canh.  Đội trưởng vung tay ca ngợi thiên tài tiết canh của ba tôi. Ba tôi sướng rêm. Ông vui vẻ rỉ tai chị Hiên, nói răng Hiên biết tui tiết canh là nhất. Chị Hiên lườm yêu cái thì thầm, nói em biết anh tiết canh em rồi mà, nhất anh đó. Chị véo ba tôi cái, cái véo hờn rõ đau. Ba tôi cười tít mắt, ông sung sướng vứt cái xắc cốt lên bàn hăng hái xắn tay làm tiết canh hầu Đội trưởng.


Ba tôi làm tiết canh ở chái sau không nhớ hề nhớ cái xắc cốt, vật bất li thân của ông, đang ở nhà chính. Niềm vui được Đội trưởng tin tưởng ban cho bốn chữ “thiên tài tiết canh” và cái lườm yêu cái véo hờn của chị Hiên đã làm ba tôi quên sạch. Cả khi tiết canh được bưng lên, ba tôi ngồi vào chiếu rượu, cụng ly lia lịa với mọi người, uống cho đến say ông vẫn không nhớ cái xắc cốt nằm ở đâu.


Bữa rượu no say, ba tôi uống và uống. Ông hát róng mấy bài hát bằng tiếng Pháp, thứ ca khúc kiêng kị của thời này. Đội trưởng không hề chê trách, cứ vỗ tay thật nhiệt tình cổ vũ ba tôi uống hết mình, hát hết mình. Đến chiều tối ba tôi loạng choạng bước ra đình thờ họ Nguyễn, suýt nữa ông quên mất cái xắc cốt, vật bất li thân của ông. Đội trưởng quàng dây xắc cột qua đầu ba tôi và ôm ông chặt cứng, nói đồng chí rất tốt, tôi tin tưởng đồng chí.


Chín tiếng tuyệt vời vang lên trong cơn say làm ba tôi ngây ngất, ông ngã vào lòng mạ tôi và chìm đi trong giấc ngủ miên man niềm hy vọng cho đến ba giờ sáng.


Đúng là ba giờ sáng ngày 21 tháng 12 năm 1955. Khi đó ba tôi đang ngủ say. Mạ tôi trở mình ôm quàng lấy ông, áp má mình vào ngực ông thiêm thiếp ngủ trong trạng thái chờ đợi. Ba tôi  vẫn ngủ say, không một biểu hiện gì cho thấy ông đã nhận được tín hiệu mời gọi của bà. Bàn tay mạ tôi  vuốt nhẹ lên ngực trần của ông, dần trượt xuống bụng dưới của ông và nằm yên nơi mạ tôi đang muốn nó thức dậy. Bà lật nghiêng người, co chân gác nhẹ lên bắp vế ông, cố tình ấn nhẹ vào nơi ấy. Ông bắt đầu lờ mờ nhận ra hơi ấm của bà phả ra tràn trề lên ngực mình.


Râm ran tiếng gà gáy canh ba- đồng hồ báo thức ái ân của những gia đình đông con nhà chật. Ba tôi từ từ mở mắt, những sợi tóc thơm lừng hương sả của mạ tôi  vắt qua  ngực ông cùng với hơi thở nồng nàn của bà gây cho ông có được cảm khoái bất chợt, ông biết bà đã thức dậy từ lâu và đang đợi.


Ba tôi quay người hôn nhẹ lên trán mạ tôi. Ngay lập tức mạ tôi mở mắt vừa  như ngái ngủ vừa nũng nịu nhìn ba tôi và mỉm cười hôn nhẹ lên ngực ông, bà vờ thiếp đi trong nách ông, bàn tay mềm từ từ  nắm lấy cái cần nắm. Cái nắm trong thiêm thiếp, khéo đến nỗi chỉ gợi lên một trạng thái yêu thương chứ không hề phô bày thèm muốn.


Điều đó dĩ nhiên càng kích thích ba tôi hơn. Ông đã tỉnh hẳn, nhẹ nhàng  kéo mạ tôi áp sát vào lòng. Và hôn. Những chiếc hôn nhẹ và sâu dần tràn lên cơ thể bà. Mạ tôi thừa biết đấy không phải là những chiếc hôn tình yêu, chúng thuần túy là những chiếc hôn gợi dục nhưng bà chỉ cần có thể, thực lòng bà không dám được nhiều hơn.


Mạ tôi lập tức hân hoan đón nhận những chiếc hôn của ba tôi, coi đó là những chiếc hôn nồng nàn tình yêu, rồi đáp lại bằng những nụ hôn dè dặt, e ấp vừa muốn lẩn tránh vừa muốn dấn tới, vừa tạo ra vẻ ngượng ngùng nữ tính vừa râm ran thông báo niềm vui sướng sắp được dâng hiến. Rực lên trong ba tôi một niềm yêu.


Ba tôi chồm dậy hệt con thú đè nghiến mạ tôi trong cơn khát chiếm đoạt. Thoáng chốc ông đã ngập vào bà, điên dại quấy đảo như say như mê sảng. Mắt mạ tôi mờ đi, một cái gì đó hực lên, bộ ngực khổng lồ đột khởi nở căng, bà mê đi. Gần như mất trí, bà điên dại túm tóc ba tôi giật nảy liên hồi.


Một tiếng gọi chậm rải, khô khốc vang lên ngay cửa sổ buồng ngủ, gần đến nổi có cảm tưởng ai đó đang dí mõm vào tai, nhả ra từng tiếng lạnh lùng, nói Phạm Vũ mô rồi, mở cửa ra. Mạ tôi giật mình đẩy vội ba tôi.


 Ba tôi vẫn giữ nguyên hiện trường, ngồi yên trên bụng mạ tôi, không chịu rút khỏi vị trí tác chiến, hất mặt ra ngoaì cửa sổ, nói ai đó, chi rứa?


Câu hỏi khó chịu lẫn một chút quyền lực của ông chủ tịch Thị Trấn chẳng hề làm đám người ngoài cửa sổ xao động. Một tiếng hắng giọng rõ to, nói  Phạm Vũ, mở cửa mau. Tiếng thét quen thuộc của Đội trưởng, người vừa xiết chặt ba tôi cùng với chín tiếng tuyệt vời. Hơn chục người đạp cửa xông vào, xách cổ ba tôi lôi xềnh xệch. Ba tôi hoảng hốt la to, nói các đồng chí… các đồng chí… cho tui mặc quần cái đã.


Đội trưởng chắp tay sau đít đủng đỉnh đi tới. Đội trưởng nhìn ba tôi cười cười rồi bất ngờ đá đít ba tôi một cú cực mạnh, nói đồng chí cái lồn mạ mi. Mặt ba tôi trắng bạch. Mạ tôi và sáu đứa con quây quanh ông, mặt mày ai nấy cũng trắng bạch. Họ bị lùa vào buồng, buộc ngồi yên ở đấy, cấm có kêu la.


Một tốp thanh niên lùng sục khắp nhà, lôi ra đủ thứ giấy má sách vở, đồ học tập các anh chị của tôi chất đống giữa nhà.. Cái xắc cốt của ba tôi cũng được ném lên đấy.  Đội trưởng lấy cây gậy khều đống giấy tờ sách vở ngó ngó nghía nghía, bất chợt chỉ vào cái xắc cốt, nói xổ cái xắc ni ra coi. Xắc cốt được xổ ra, một mớ tài liệu đánh máy ba tôi chưa nhìn thấy bao giờ lần lượt rơi ra trước mặt ông. Đội trưởng cười cái hậc, nói thấy chưa Phạm Vũ!  Toàn tài liệu Quốc Dân Đảng như ri, hỏi răng không phản động. Ba tôi chết điếng, ông rũ ra như cây chuối héo.


Người ta lôi cổ ba tôi đi. Cả nhà tôi ùa ra cửa. Mạ tôi khóc òa, cả đàn con khóc òa theo. Đội trưởng  thủng thẳng  đến sát mạ tôi, thò tay véo vú mạ tôi, cười hề hề, nói vợ thằng phản động  bụ to rứa bay. Rồi mắt trợn tay chỉ Đội trưởng quát to đanh thép, nói tịt thu nhà ni, đưa vợ con nó về chuồng bò gần cầu Phôốc! Đội trưởng thủng thẳng quay vào cửa, lại thò tay véo vú mạ tôi,  lại cười hề hề, nói công nhận con ni bụ to.


Rút từ truyện dài Những chuyện có thật và bịa đặt của tôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét