Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Khẩu thơ của Thái Bá Tân

Mình đẻ ra món khẩu văn đến nay đã hơn ba năm, ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ có hơn chục người theo, đa phần đều là thứ khẩu văn vụng về gượng ép. Thật buồn. Hôm nay vào nhà Hồ Bất Khuất đọc bài Một bài thơ hay của Thái Bá Tân thấy hay cực, bèn mò vào nhà bác Thái Bá Tân (Tại đây) đọc một loạt thơ bác và mừng rỡ nhận ra bác Tân cũng đang đẻ ra món khẩu thơ, một loại thơ nói nôm na như khẩu văn, mình mừng quá.


 Có thể Thái Bá Tân không ý thức viêc đẻ ra món khẩu thơ nhưng chính nó là khẩu thơ. Khẩu thơ là loại thơ từng câu nôm na như vè nhưng đọc xong cả bài thơ thì mới giật mình nhận ra đó là thơ, đích thị là thơ. Có khi thơ hơn cả thơ nữa. Hi hi.


Bác Thái Bá Tân xưa cùng ở chung cư CT4B Bắc Linh Đàm với mình, là hàng xóm thân thiết với nhà mình. Ông xơi hết mấy chục thùng mì tôm của vợ mình rồi mới chịu chuyển nhà đi nơi khác. Nay mình chuyển vô Sài Gòn, tưởng không bao giờ là hàng xóm của bác Tân nữa, chẳng dè qua món khẩu thơ bác Tân đương nhiên là hàng xóm của mình rồi. He he.


· MẮNG CON

Mày láo, dám khuyên bố
Mai không đi biểu tình.
Chuyện ấy có nhà nước,
Không liên quan đến mình.


Mày nói y như đảng.
Không liên quan thế nào?
Nước là của tất cả,
Của mày và của tao.

Biểu tình chống xâm lược,
Chứ có lật ai đâu.
Không lẽ mày không biết
Cái dã tâm thằng Tàu?

Mày bảo có nhà nước.
Nhà nước hèn thì sao?
Mà ai cho nhà nước
Quyết việc này thay tao?

Xưa đánh quân Mông Cổ,
Vua còn hỏi ý dân.
Sao không thấy nhà nước
Xấu hổ với vua Trần?

Đành rằng thế mình yếu,
Phải thế nọ, thế này.
Nhưng ở đời, con ạ,
Mềm nắn, rắn buông ngay.

Bố biết con thương bố,
Lo cho bố, cảm ơn.
Con “biết sống”, có thể.
Xưa bố còn “biết” hơn.

Chính vì khôn, “biết sống”,
Tức ngậm miệng, vờ ngây,
Mà thế hệ của bố
Để đất nước thế này.

Ừ, bố già, lẩn thẩn,
Nhưng vẫn còn là người.
Mà người thì biết nhục,
Biết xấu hổ với đời.

Mai biểu tình, thế đấy.
Bố không bắt con đi,
Nhưng cũng đừng cản bố.
Cản cũng chẳng ích gì.

Hà Nội, 7. 7. 2012

TỰ BẠCH, thêm phần kết không chính thức. Just for fun! 

Thơ Thái Bá Tân

TỰ BẠCH

Nói thật với các bác
Điều vẫn giấu xưa nay.
Sẽ khối anh nhảy cẫng,
Mắng thế nọ thế này.


Nhẫy cẫng thì nhảy cẫng.
Việc họ làm cứ làm.
Tôi chưa hề, thú thật,
Tự hào người Việt Nam.

Tôi đi bốn mươi nước,
Làm gì và đi đâu
Liên quan đến cái xấu,
Tôi bảo tôi người Tàu.

Một lần ở nước Bỉ,
Ngủ với một em Tây.
Nó bảo: Tàu giỏi quá!
Tôi suýt nói: Việt đây!

Duy nhất chỉ lần nọ,
Ở Havard, người ta
Khen tiếng Anh tôi giỏi.
Tôi đáp: Việt Nam mà.

Chứ nói chung là nhục.
Nhục phải làm thằng dân
Một nước giỏi nói phét,
Lãnh đạo thì ngu đần.

Riêng hai chữ “cộng sản”
Đã đủ nói phần nào.
Làm thằng dân cộng sản
Có gì mà tự hào?

Mà tự hào sao được
Khi mấy triệu dân ta
Vượt biên, thà chết biển
Hơn phải chết ở nhà!

Tự hào là yêu nước.
Yêu nước phải biểu tình.
Mà biểu tình nó oánh.
Quân ta oánh quân mình.

Tóm lại là nhiều lắm.
Ngẫm là sẽ thấy ngay
Rằng tôi nói cũng đúng
Cái điều khó nói này.

Tôi là người yêu nước,
Cả lời nói, việc làm,
Và là người trước hết
Tự hào người Việt nam

Khi dân ta được nói,
Được mặc đẹp, ăn no,
Không phải hô khẩu hiệu,
Nôm na là tự do.

Lúc ấy thì chắc chắn
Cả khi ngủ với Tây,
Tôi cố gắng ngủ tốt,
Rồi nói: Việt Nam đây!

PS.
Nhớ năm mười chín tuổi,
Có một em rất xinh,
Người Chile, Nam Mỹ,
Tự nhiên nó mê mình.

Nó cho trèo lên bụng.
Ừ, cho trèo thì trèo.
Nhưng mà rồi thất bại.
Nhìn mặt nó buồn thiu.

Còn tôi thì thấy nhục,
Vì đó là lần đầu
Được biết mùi phụ nữ,
Mà biết đếch gì đâu.

Em ấy nghĩ người Việt
Đánh thằng Mỹ giỏi sao,
Nên muốn thử để biết
“Chuyện ấy” giỏi thế nào.

Thế mà tôi thất bại.
Mất sĩ diện quốc gia.
Muốn chui mẹ xuống đất,
Vừa nhục vừa xót xa.

Vấn đề là quốc thể,
Chứ không phải cá nhân.
Cũng tại do tôi ngốc,
Sau mới ngộ ra dần.

Rằng mình thua là phải.
Chưa thi đấu sân mình
Đã đòi đá quốc tế
Để cho tụi nó khinh.

Âu cũng là bài học
Cho thế hệ cháu con:
Đánh Tây là phải thắng,
Quyết một mất, một còn.

Chỉ riêng cái chuyện ấy
Tôi không hề tự hào
Làm thằng trai nước Việt.
Các bác biết vì sao.

Hà Nội, 13. 7. 2012

Theo blog TBT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét