AFR Dân Nguyễn
Cách đây ít lâu tôi có đọc một bài viết của tác giả Đông La trên trang Tin tức hàng ngày. Bài viết khá dài. Tóm lại cái nội dung của bài viết là Đông La CHỬI 72 trí thức, những người cùng soạn thảo bản Kiến nghị sửa đổi HP. Đông La chửi tuốt. Nhà văn Nguyên Ngọc, (bút danh Nguyễn trung Thành), tác giả của Đất nước đứng lên, mà thuở cắp sách tới trường, tôi, bạn và hết thảy chúng ta đã học tác phẩm của ông và mến mộ nhà văn lão luyện này, cũng được Đông La lên danh sách để CHỬI!
Mới hôm rồi, lại được đọc một bài của tác giả có tên Phạm Chiến, được dẫn lại trên Quê Choa ( tại đây). Chẳng biết ông Phạm Chiến này là nhà văn hay nhà báo nữa; Nên tạm gọi là Người cầm bút (Chứ không phải “Bồi bút”, như cái nhãn mà rất nhiều người đã dán vào mặt Đông La, sau khi đọc bài của “Nhà báo “ này, trong các còm của họ.
Thế người đang viết những dòng này là ai? Chẳng là ai cả. Không phải nhà văn, không nhà báo, và tất nhiên càng không thể là bồi bút. Chỉ đơn thuần là người đọc. Là độc giả (reader) thường xuyên của Lề Trái. Là FAN của Quechoa và một số trang mạng khác, và cũng là kẻ “tò mò” giống như Phạm Chiến, khi thi thoảng “Mò” vào Nhân dân, Quân đội nhân dân, Công an nhân dân xem đảng buộc tội NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ như anh Vươn hay lũ “Khiếu kiện đông người” thế nào.
Trở lại cái bài viết của Phạm Chiến trên Quechoa. Thực ra bài viết này của tác giả đăng trên trang có tên Việt Nam Mới. (Việt Nam Mới mới ghê chứ!), chắc là tên blog của tác giả này. Bài viết mà theo tác giả Phạm Chiến, được viết theo một cảm hứng khi đọc một bài viết của một tác giả khác trên trang PNO (Phụ nữ online?). Nếu đúng vậy, có nghĩa bài đó được đăng trên trang của một tổ chức ngoại vi của đảng, mà người ta thường gọi nôm na là “Cánh tay nối dài của đảng”.
Bài viết của Phạm Chiến không dài, nhưng nó ôm đồm và khá lủng củng, nhiều luận điểm chẳng ăn nhập với nhau, nên muốn trích dẫn e mất thời gian, chỉ xin được nêu một vài thắc mắc về bài của Phạm Chiến, theo từng ý trong bài mà tác giả có ý trách cứ Bọ Lập.
Ngay phần đầu của bài viết, Phạm Chiến kết luận ráo hoảnh về nhà văn Nguyễn Quang Lập thế này “…Ông là đại diện cho một lớp người có tài năng nhưng không có phẩm hạnh”. Nghĩa là Bọ Lập có “Chuyên”, mà không có “Hồng” đây! Người có tài mà không có đức thì vứt đi còn gì!...
Đấy, có tài mà không có đức đã nguy thế, còn không tài, cũng chẳng đức như “Một bộ phận không nhỏ” thì còn nguy hại đến nhường nào!
Thử xem Phạm Chiến cụ thể hóa cái kết luận về “…Không có phẩm hạnh” của Bọ Lập ra sao…
Sau một hồi tóm tắt về những năm tháng đầu đời của một nhà văn, những công lao đóng góp của Bọ Lập cho nền văn học nước nhà, những thành công, những ấn tượng mà Bọ gây dựng được trong lòng công chúng…rồi nay Bọ Lập lại có những việc làm (Lập ra Quechoa chẳng hạn), chẳng khác nào Bọ tự quay lưng lại với chính mình. Phạm Chiến trích dẫn “Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục, tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác”, hòng “cảnh tỉnh” Bọ Lập…Sao người ta hay trích dẫn câu này thế nhỉ. Nếu nó được trích dẫn đúng , thì cũng có tác dụng cho bài viết lắm. Đọc đến đây, tôi trộm nghĩ, người xứng đáng được tặng câu trích dẫn trên đây, phải là đảng csVN mới xứng tầm và trọn vẹn; Còn tặng Bọ Lập câu trích dẫn này, e không hợp cho lắm. Nếu Bọ bị coi là người quay lưng lại với quá khứ của mình, thì chỉ nên hiểu rằng, Bọ quyết định phá đi cái căn nhà đã trở nên chật trội, để xây căn nhà mới. Bọ phá đi cái căn nhà cũ kỹ, QUÁ XUỐNG CẤP rồi, ở trong có ngày nó sụp cái rụp lúc nào không biết thì nguy… Có chăng Bọ nên giữ lại chút quyến luyến về nó như một thời mình đã yêu mến nó, một thời nó là chỗ “Chui ra chui vào”, là nơi dung thân của mình…thế thôi. Không thể coi nó là bất biến, là nhất thiết phải giữ lại bằng mọi giá, vì nó đã một thời là niềm tự hào của mình với hàng xóm…Đấy là chưa kể khi Bọ phát hiện căn nhà xưa vì xây vội nên giờ thấy nó quá thất cách, lại trang trí lòe loẹt, dở hơi, khiến người đi qua ai cũng phải chê cười…
Rồi đến đoạn tiếp theo phạm Chiến viết thế này: “ Tiếp cận với những gì ông (tức nhà văn NQL) đã và đang làm gần đây, thì tôi cho rằng cuộc đời ông không nhất quán trong suy nghĩ, ông có thể thờ những chủ khác nhau ở những giai đoạn khác nhau. Quá khứ đẹp bao nhiêu, vinh quang bao nhiêu, thì hiện thực lại ê chề, não nề bấy nhiêu. Ông đã lạc hướng trong chính con đường mình đang đi. Những lối mòn quen thuộc đã được thay bằng những con đường mới nhưng có lẽ không nên đi con đường ấy. Sự tiên phong của Nguyễn Quang Lập là đáng ghi nhận và đáng biểu dương. Cái sai của chính ông có chăng là sự lựa chọn con đường…”
Cái “nhất quán” ở đây phải chăng, như người ta vẫn nói là “Trước sau như một”, nghĩa là trước anh suy nghĩ gì, sau anh vẫn phải suy nghĩ như vậy. Trước anh ca ngợi ai, tôn thờ, thần tượng ai, sau này, mãi mãi sau này anh vẫn phải tôn thờ người ấy, dù anh phát hiện ra một thực tế người đó không phải thánh thần, mà là quỷ dữ…có phải ý Phạm Chiến muốn nói thế chăng? Như vậy mới là “Nhất quán” chăng? (Cái này đúng với chủ trương của đảng đây, nó được biểu hiện ra qua những phát biểu, kiểu như “Kiên trì định hướng”, “tiếp tục khẳng định” hay cái cách đảng lý luận về thế nào về cái gọi là trung thành tuyệt đối của quân đội với đảng…Nếu tư duy như vậy, thì Phạm Chiến cắt nghĩa thế nào về “Công cuộc đổi mới” của đảng, mà ở đó đảng đã “thiếu nhất quán”, từ việc phá bỏ đi yếu tố đặc trưng nhất cấu tạo nên cnxh, qua cái khẩu hiệu được trưng khắp nơi nơi: “Xóa bỏ quan liêu bao cấp, CHUYỂN HẲN sang hạch toán kd xhcn”. Nói thế để thấy đảng không dám rời cái đuôi xhcn, chứ thực chất đảng đã thừa nhận có thành phần kinh tế tư nhân từ nay trong xã hội. Thế lại bảo đảng thiếu nhất quán được không?
Đọc tới chỗ Phạm Chiến nói tới chủ này chủ kia và sự tôn thờ, tôi bỗng nhớ tới trong sách Ma-Thi-Ơ, Kinh thánh Tân ước (Bản tiếng Việt), đoạn 6 câu 24. Đức Chúa Jesus phán cùng các môn đồ rằng; “Chẳng ai được làm tôi hai chủ, vì sẽ ghét người này mà yêu người kia, hoặc trọng người này mà khinh người kia. Các ngươi không có thể làm tôi Đức Chúa Trời, lại làm tôi Ma Môn nữa.”
Ma Môn ở đây là Tiền tài, danh vọng.
Khi Chúa nói “Các ngươi không được làm tôi hai chủ…” là lúc Chúa muốn gửi đi thông điệp: Các ngươi chọn đi. Ma Môn hay là Chúa? Nếu đi theo Ta, tức các ngươi phải vác thập tự giá, phải theo con đường khổ nạn. Các ngươi lại cũng có quyền lựa chọn tôn thờ Ma Môn, tức tôn thờ hư danh, tiền tài…
Theo ý Phạm Chiến chủ này, chủ kia ở đây là ai, mà Bọ Lập đã tôn thờ một cách không “Nhất quán”? Một chủ dễ xác định ở đây, rõ ràng là đảng, là Cuộc chiến mà nhà văn NQL đã tham gia một cách “Vẻ vang” trong quá khứ. Thế còn người chủ nữa, người “chủ” hiện nay mà Bọ Lập “thờ” là ai?
Căn cứ vào những tác phẩm, những phát ngôn và những việc làm của Bọ Lập kể từ sau bước ngoặt, mà theo phạm Chiến là cái mốc Từ bỏ những lối mòn, để đi theo Những con đường mới, Bọ Lập đang tôn thờ ai? Chắc chắn không phải là Trung Quốc. Cũng không phải “Chủ nghĩa Mác-Lenin vô địch.” “Chủ mới” mà Bọ đang thờ, là ai, nếu không phải là Tư tưởng tiến bộ, là Nhân Dân, là một VN thịnh vượng với một xã hội văn minh?...
Có được phép phán xét về lựa chọn của Bọ Lập không. Có được phép cấm Bọ Lập lựa chọn “thờ” chủ này hay chủ kia không? Ta chưa bàn tới đúng sai trong lựa chọn của Bọ, mà chỉ cần nói quyền lựa chọn là cái quyền chính đáng. Chúa còn không cấm con người trong việc lựa chọn một “Chủ” cho mình tôn thờ cơ mà. Chúa chỉ khuyến cáo không cùng một lúc con người có thể thờ hai chủ, và tự gánh lấy trách nhiệm, hậu quả của việc thờ chủ nào… Đi với Chúa thì phải đoạn tuyệt với Ma Môn. Đi với Chúa là thiếu thốn, bị người ta ghen ghét, bách hại…
Đi với Dân thì NQL chẳng có bằng khen, chẳng có nhận phong bì.
Đi với Dân thì Bọ Lập phải “Chia tay” đảng chứ! Còn nếu ai đó cứ khăng khăng đồng nhất đảng với dân là một, cứ quả quyết “Đảng không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích được phục vụ Nhân dân…” thì khó mà nói thêm được gì nữa, khác nào đồng nhất Chúa với Ma Môn!...
Còn về Quá khứ của nhà văn NQL “Đẹp bao nhiêu, vinh quang bao nhiêu, thì hiện thực lại não nề, ê chề bấy nhiêu…”???
Tôi không biết về đời tư của Bọ Lập. Cũng không biết cuộc sống hiện tại của Bọ hiện khó khăn, hay dễ chịu, nên không dám bình luận về ý này của Phạm Chiến; Nhưng bằng vào những bận rộn trong việc điều hành hoạt động của Quechoa, tôi không nghĩ Bọ Lập đang sống trong ê chề, não nề như Phạm Chiến nói. Một người suốt ngày phải bận rộn tiếp những vị khách cao quý (cả về tài năng, đạo đức nhân cách, uy tín tiếng tăm), sao lại có cuộc sống não nề được? Một người có tầm ảnh hưởng tới các nhân vật cả trong và ngoài nước, có giao lưu, có uy tín, là nơi trao đổi, gửi gắm những tư tưởng tiến bộ với trí thức trong và ngoài nước… sao có thể bảo cuộc sống là não nề cho người đó được. Nói vậy có chủ quan quá không? Phạm Chiến thử tìm mọi cách, ví dụ cả bằng cách thực hiện “Văn hóa phong bì” xem Trần đăng Khoa, Trần Tiến có gửi một cái gì đó cho blog Việt Nam Mới đăng không? Phạm Chiến không thèm!? Hay TĐK, Tr T “không là gì”? Có một ngày nào đó Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, hay nhà thơ Huyền thoại Nguyễn Khoa Điềm gửi gắm một nỗi niềm, một tâm sự cho Việt Nam Mới, cái tên blog bóng lộn của Phạm Chiến đăng không? Liệu một ngày nào đó ta thấy tác phẩm Quốc hiệu nào hội tụ lòng dân của gs Hoàng Xuân Phú xuất hiện trên Việt Nam Mới chăng. Và nếu bỗng dưng nó xuất hiện thật, thì có gây shock cho mọi người không? Có phải tác giả HXP gửi nhầm địa chỉ chăng? Nếu không thì Việt Nam Mới cũng chỉ có thể có nó bởi vi phạm luật bản quyền mà thôi!
Khi có ý viết tranh luận với Phạm Chiến về vấn đề Bọ Lập với cái blog quechoa, tôi đã nghĩ cố gắng viết thật gọn thôi. Vậy mà đang dài lê thê đây nè. Có khi bị tiếng xấu Nịnh đầm nữa. Nhưng tạm dừng để rà soát lại những gì vừa viết, tôi thấy mình không có gì sai, không bốc thơm Bọ lập, nếu như không muốn nói rằng, Bọ còn nhiều điều đáng KHEN mà tôi chưa nói ra hoặc chưa biết đến. Nếu nịnh đầm, phải là lặp lại cái điệp khúc “Đảng là đạo đức, là văn minh”, đảng đúng là đỉnh cao trí tuệ. Đảng ta thật trong sạch. Đảng ta thật sáng suốt..., nếu đã mất công nịnh đầm, thì đối tượng cần được bốc thơm phải là nhà nước của dân, do dân, vì dân này, là đảng quang vinh chứ, phải thế không Phạm Chiến?
Một chi tiết nhỏ, rất nhỏ thôi, để có thể nói Bọ lập không phải là người “không có phẩm hạnh” như Phạm Chiến quy kết, là ở chỗ Bọ dân dã lắm, chẳng thích khoe mình. Nói cái “phẩm hạnh” nó nằm ngay trong cái tên blog Quechoa mà Bọ lựa đó thôi. Thường những người hay tự khoác cho mình bộ cánh sặc sỡ, hay tự khoe mình mới là những kẻ đáng bị đặt câu hỏi về ‘phẩm hạnh” chứ. Cái bộ cánh Việt Nam Mới làm nên thầy tu Phạm Chiến chăng? Tôi chợt nhớ những thống kê khá thú vị của GS Hoàng Xuân Phú trong tuyệt phẩm Lựa chọn nào cho Quốc hiệu hợp lòng dân, trong đó GS liệt kê ra những cái Quốc hiệu nghe rất kêu, rất hào nhoáng, trong khi cái thể chế sở hữu cái Quốc hiệu ấy chẳng ra cóc khô gì. Ngược lại, những nơi mà ở đó người dân được làm chủ, được hưởng các quyền tự do, dân chủ, được hưởng những dịch vụ xã hội công bằng… thì cái Quốc hiệu của họ đơn giản tưởng không thể còn đơn giản hơn…
Đến đoạn bình về Bọ Lập trả lời thần tượng của Bọ là nhà văn Nam Cao và nhà thơ Hàn Mặc Tử, Phạm Chiến viết thế này: “Theo lẽ thường, thần tượng là hình mẫu mà người thần tượng sẽ lấy đó làm khuôn mẫu để phấn đấu và hoàn thiện mình. Trong đó họ ảnh hưởng nhau ở cốt cách đạo đức trong ứng xử nghề nghiệp và ứng xử hàng ngày….Hay chăng NQL đang làm một bài so sánh giữa chính mình và hai con người tiêu biểu ấy…”, rồi “… Liệu NQL có thực sự gánh trên vai hai cái tên tuổi mà tôi nói quá lớn không, so với cả nhân cách và đạo đức của ông…”. Nghe nghiêm trọng đấy. Hãy xem NQL nói gì khi được hỏi, mà để Phạm Chiến có những bình luận thế.
Hỏi-Từ thế hệ viết văn của anh trở về trước, anh đánh giá cao đức độ và tài năng của nhà văn nào nhất?
Trả lời- Nam Cao và Hàn Mặc Tử. Tài và đức của họ làm tôi cảm Phục.
Người ta chỉ giả nhời có vậy. Hỏi gì người ta giả nhời ấy, thẳng vào câu hỏi, không quanh co, không hòe sói, thế mà bẻ ra, nào là ‘Đang làm bài so sánh giữa chính mình và hai con người tiêu biểu ấy...», rồi « ...Liệu NQL có thực sự gánh trên vai hai cái tên tuổi quá lớn... ». Nói thế thì chẳng khác nào khi hỏi Công Vinh, anh thần tượng cầu thủ nào nhất ? Maradona-trả lời. Thế rồi đi bắt bẻ người ta : « Ông đá ra quái gì. Chỉ ở « VILICH » mà dám nói thần tượng Maradona... Liệu ông có đang làm phép so sánh ông với Maradona không đấy, liệu ông có đang gánh trên vai mình...không đấy... ».
Thật buồn cười. Viết với chẳng lách. Lý với chả luận !
Lý luận kiểu ấy, tôi e có những cá nhân và tập thể sẽ phật ý, tưởng đâu Phạm Chiến đang nói kháy họ, khi họ đang học tập thần tượng của mình mãi mà không bắt chước được... lại chợt nhớ Quý Thanh dông dài về cái chuyện thần tượng và phá bỏ thần thượng...
Phạm Chiến cũng viết : So với Nam Cao...lại càng chứng tỏ sự thấp hèn của NQL... ».
Nguyễn Quang Lập không hèn đâu ! Chỉ bằng vào việc lập ra Quechoa, xác định đứng hẳn vào đội ngũ « Lề trái », đã cho thấy NQL không hèn tẹo nào, mà còn có thể nói là dũng cảm đằng khác, khi mà nhà cầm quyền đã và đang bắt bỏ tù những bloggers, làm khó dễ, sách nhiễu, hack, đánh sập nhà, buộc Bọ chuyển chỗ ở như dân du mục, rồi còn dùng những « nhà báo » như Phạm Chiến lung lạc, vấy bẩn...
Cũng may Phạm Chiến chỉ có thể viết được đến thế, chứ viết hay như NQL, mà lại được trang bị lập trường, tư tưởng của đảng, thì người ta chẳng còn biết phải quấy ra sao nữa. (Nói Bọ Lập viết « hay », không phải ý tôi khen Bọ đâu, mà theo như những gì Phạm Chiến và người viết bài về Bọ Lập trên PNO thừa nhận). Tôi chỉ dám khẳng định Bọ không hèn như Phạm Chiến quy chụp thôi…
Để kết cho bài viết, Phạm Chiến còn rủa Bọ Lập một câu « ...Ông chính là cái hoang thai của thời đại... ».
Phạm Chiến rủa độc một câu thế. Chưa cần bàn xem rủa vậy có giống như rủa kiểu « Tứ đại ngu » hay không, nghĩa là xét đúng sai về lời rủa ấy, cũng như mức độ của hành vi mạt sát đã đến độ phải truy cứu trách nhiệm hình sự chưa...Nhưng xét cho kỹ thì « Hoang thai » cũng chẳng có gì xấu. Thậm chí « Quái thai » cũng không xấu nữa là. Hoang thai, là cách gọi một hài nhi sinh ra không được may mắn trong một gia đình mà bố mẹ không có giấy chứng nhận đăng ký kết hôn. Gọi cách khác nhẹ hơn thì là đứa con ngoài giá thú. Còn quái thai là cách gọi một hài nhi còn kém may may mắn hơn, ấy là đứa trẻ tật nguyền, nghĩa là sau khi chào đời, đứa trẻ thiếu một bộ phận nào đó trên cơ thể, hay trí não phát triển không bình thường... Cần nói thêm, với câu rủa này, cho thấy Phạm Chiến còn mang nặng tư tưởng phong kiến lắm, vì ở xã hội phong kiến, thật bi thương cho số phận những đứa trẻ chỉ đơn thuần là kết quả của một mối tình hay cuộc tình vô thừa nhận của xã hội, từ cái bụng « chửa hoang » mà ngậm ngùi bước ra!...
Tôi đã thấy có những đứa trẻ có xuất sứ từ một « hoang thai » trở thành « Con ngoan trò giỏi » . Có ai đang liên tưởng tới Thiện Nhân, một hoang thai- một cậu bé trai đẹp đẽ, sinh ra trong nước mắt và đớn đau.. đang được cả xã hội bù đắp bằng tình thương không biên giới ?
Còn về quái thai, ít ngày tới chúng ta sẽ được tận mắt chứng kiến một « quái thai »-Nick Vujcic, một con người không chân không tay, nhưng là một diễn giả nổi tiếng khắp thế giới, tác giả của nhiều cuốn sách có giá trị, người có thể chơi golf, thậm chí cả đá bóng hay là lướt ván...
Chỉ những quái nhân là xấu....
May/20th/2013
Tác giả gửi Quê Choa
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả
P/S: Với bài viết này Quê Choa xin chấm dứt "vấn đề Nguyễn Quang Lập" của Phạm Chiến nêu ra ở đây, sẽ không tiếp tục đăng bài vở khác về vấn đề này. Xin chân thành cảm ơn bác Dân Nguyễn và bà con, những ai có lòng yêu mến bọ Lập và Quê Choa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét