Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Lại bờ lóc bờ leo

185386_2285248819824_1507003008_3978504_1489145_nHôm nay là một ngày thật mệt và vui. Bà con không truy cập được quechoa.vn gọi điện nhắn tin email liên hồi kì trận. Nhiều người lo mình bị bắt, gọi điện hỏi anh khỏe không, em khỏe không, bác khỏe không, chú khỏe không, mày khỏe không... Hi hi mỗi câu trả lời I'm fine thank you cũng đã mỏi mồm.


Định không nói nhưng Huy Đức nhạy mồm đã nói ra thì xin thưa thật thế này: Chiều qua bên quản lý tên miền .vn gửi thông báo cho mình, yêu cầu gỡ bỏ một số bài " nhạy cảm' và " xấu". Mình trả lời "Nếu quí vị thấy bog của tôi là xấu, ảnh hưởng đến quí vị thì quí vị cho gọi tôi đến thanh lý hợp đồng. Quí vị không có quyền yêu cầu tôi bỏ bài này bài nọ, vì làm như thế là vi phạm quyền tự do ngôn luận." Sáng nay đã thấy họ tự động loại quechoa.vn ra khỏi sever của họ. Ok, thank you, bọ lại về nhà cũ của bọ. Mình cũng gỡ cái đuôi .vn, trở về với quechoa.info


Làm blog thật mệt, mất thời gian kinh khủng. Mỗi ngày mình có 16 tiếng trước máy tính vừa làm việc vừa làm blog, trong đó thời gian dành cho blog là một nửa, có khi tới 2/3 thời gian. Thu nhập của mình sút kém đi trông thấy, lo quá là lo. Rất nhiều lần mình tính bỏ, nhưng nghiện mất rồi bỏ không được. Thuốc lá nghiện 35 năm thì bỏ được, blog mới nghiện có 7 năm mà bỏ mãi  không được. Tức thế không biết, hu hu.


Mình có viết stt lên Fb thế này: Có lẽ rồi cũng bỏ blog chơi FB, chơi blog lắm khi mệt mỏi quá. Bà con nghĩ răng? Người bảo nên người bảo đừng loạn cả lên. Riêng bác Dân Choa, một người bạn của mình, góp ý thế này: Báo cáo Bọ Nguyễn Quang Lập ! Em xin mạo muội có ý kiến :
- Vẫn duy trì cả hai, Blog và FB. Nhưng cần hiệu chỉnh lại.
- Phần Blog, chủ yếu đăng các bài của Chủ nhân viết, vì đó là trang của cá nhân. Đồng thời đăng các bài chất lượng của các tác giả khác mà chủ nhân tâm đắc, nhưng tần suất vừa phải, không quá nhiều trong một ngày.
- Phần FB, dùng để chia sẻ liên kết Blog và trò chuyện với bạn bè, ví dụ như thế này. Thông tin chia sẻ trên FB nhanh, lan truyền mạnh, có hiệu quả hơn cả Blog.
- Bọ nên kết hợp cả hai. Đây là cái phép mà người ta vẫn nói, song kiếm hợp bích đó, hiệu quả vô cùng.
Báo cáo! Hết!


Mình thấy ý bác Dân choa khá hay. Ừ thôi, không bỏ được thì hạn chế vậy. Từ nay blog quêchoa chủ yếu dành cho bọ Lập viết được thì đăng không viết được thì thôi. Còn thì mỗi ngày chỉ đăng không quá ba bài của các trang khác, hoặc bài bạn bè gửi cho. Đó là những bài mình thật sự tâm đắc. Số còn lại sẽ dẫn liên kết qua FB. 


Nhiều người nghe mình nói lại bịt mũi cuời ruồi, nói cái  ông bọ này nói lời chẳng giữ lấy lời, được vài ba hôm lại trở lại như cũ. Hi hi lời hứa của thằng nghiện là vậy đó. Nhưng lần này thì bọ Lập đã quyết tâm lắm rồi, tin thì tin không tin thì thôi, he he!

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

Người rừng

imagesTối qua xem ti vi thấy Nick* đi lại trên chiếc bàn lớn thốt nhiên mình nhớ tới ông già thời mình sống ở thung lũng Chớp Ri. Ông bị bom cắt cụt hai chân gần sát bẹn, may mỗi chân còn một mẩu chừng bốn phân nên vẫn đi lại được. Ông đi lại hệt như Nick, khác Nick là ông còn nguyên đôi tay. Quanh năm ông trèo đèo lội đi lại trong rừng nhờ đôi tay giúp sức. Không chỉ có tài đi lại, tài săn bắt của ông thuộc hàng số
một thung lũng Chớp Ri.  Ông không có nhà, sống trong hang đá, kiếm ăn nhờ săn bắt hái lượm, dân Chớp ri gọi ông là Người rừng.

Hồi đó mình kính phục ông quá trời luôn, coi ông như ông nội, gắn bó không rời với ông suốt thời gian mình ở Chớp Ri. Chuyện thế này.

Mình lên thung lũng Chớp Ri năm mười hai tuổi, học lớp năm với con Sử con Lý, thằng Toàn thằng Côi. Chúng nó đẻ ra ở đây, thuộc đường rừng nằm lòng, có thể nhắm mắt đi mà không sợ lạc. Mình đeo theo chúng nó, kết thành một nhóm năm đứa gọi là nhóm Gà rừng. Ngày nào cũng giống ngày nào, đi học về lùa vội bát cơm là kéo nhau vào rừng đi ăn nấm, ăn hạt dẻ, ăn củ mài, ăn mật ong…. (Quê mình vào rừng hái lượm gọi là đi ăn).

 Săn bắn là món mình thích nhất. Hồi này chẳng nghe ai nói về bảo vệ thú rừng, từ con nít tới người lớn coi việc săn bắt thú rừng là chuyện bình thường, giống như ra đồng mò cua bắt ốc vậy. Con nít không có súng thì làm bẫy bắt những con thú nho nhỏ như chồn, nhím, thỏ, khỉ.v.v. Đứa nào cũng có vài chục cái bẫy rải khắp nơi. Hầu như ngày nào cũng bắt được một con gì đấy, không chồn thì nhím, còn gà rừng một ngày kiếm được vài ba con là chuyện thường.

 Không gì thích bằng đi thăm bẫy, hồi hộp khi gần tới bẫy, thấy đám lá  trước mặt rung bần bật là biết bẫy đã sập, sướng rêm. Đôi khi tới gần bẫy vẫn thấy im lìm hơi bị thất vọng, tới nơi mới biết bẫy đã sập, con thú nhỏ quẫy đạp mệt quá đang năm thoi thóp thở, mừng ơi là mừng!

Một chiều mình cùng nhóm Gà rừng đi thăm bẫy, chưa thăm được cái bẫy nào thì thằng Côi phát hiện ra một rừng ổi, quả chín vàng cả rừng. Những cây ổi to như cây cổ thụ chi chít quả, ổi chín rụng đầy các gốc ổi, vương vãi khắp nơi. Thuở bé đến giờ mình mới rừng ổi thế này.

Năm đứa đua nhau trèo cây vặt quả chín. Con Sử con Lý trèo cây còn giỏi hơn tụi con trai, bò ra đầu ngọn các nhánh cây, hái được những quả ổi cực ngon. Bỗng nhành cây con Sử đang đứng kêu răng rắc, con Sử nhảy đại xuống đất. Chân vừa chạm đất con Sử bỗng rú lên một tiếng thất thanh, phút chốc nó bị treo ngược lên lủng lẳng bởi một cần bẫy heo rừng. Đây là sự lạ, người ta bẫy heo rừng ở các lối đi, chưa thấy ai đặt bẫy ở các gốc cây. Có lẽ ai đó phát hiện heo rừng hay vào đây ăn ổi chín mới đặt bẫy thế này.

Con Sử bị treo ngược lên cao, dây bẫy heo rừng là loại dây thép bó rất bền rất sắc. Heo rừng mắc phải, dây cứa vào thịt, càng giẫy càng bị cứa đau, đành phải nằm im chờ chết. Con Sử bị dây thép cứa vào chân nó kêu khóc ầm ĩ. Muốn cứu con Sử phải chặt cần bẫy hoặc chặt dây,  cả nhóm lại không ai mang theo dao rựa. Ba thằng con trai ra sức vít cong cái  cần bẫy nhưng không được, sức tụi mình làm sao vít được cần bẫy heo rừng.

 Dây đã cứa sâu vào bắp chân con Sử, một vòng mỡ trắng vòng quanh, máu chảy ròng ròng. Để con Sử đỡ đau, mình và thằng Toàn thằng Côi cho con Lý đứng trên vai để nó ôm con Sử đùn ngược lên, dây chùng lại không xiết chặt chân con Sử. Con Sử hết bị dây cứa vào chân, nó cũng thôi khóc. Tụi mình cũng chỉ biết giúp con Sử đỡ đau, không ai nghĩ được kế gì giúp con Sử thoát khỏi cái bẫy, cả nhóm túm tụm bên con Sử chẳng biết làm thế nào.

Bỗng một ông già lùn tịt, tóc râu bạc trắng vác cây rựa nhúc nhắc đi vào. Ông không có chân, vừa đi vừa xoay như đang đi bằng mông vậy, hết xoay bên này lại xoay bên kia thế mà ông đi cực nhanh, như đang lướt trên cỏ vậy. Tới gần cần bẫy ông quát to một tiếng, nói đỡ lấy con nhỏ! Dứt lời ông vung rựa chặt liền một nhát, cần bẫy gãy đôi, con Sử rơi xuống. Dây bẫy được tháo ra mới thấy nó cứa vào bắp chân con Sử thật sâu, máu chảy ngập cả ống chân. Ông già rút trong túi một nắm sợi vàng vàng, rắc quanh vết cứa của con Sử. Sau này mình mới biết đấy là lông cây cu liền cầm máu rất tốt.  Máu cầm ngay tức khắc, tụi mình vực con Sử cõng nó về, ngoảnh lại không thấy ông già đâu nữa.

Không biết ông là ai, từ đâu tới? Trên đường cõng con Sử về trạm xá, cả nhóm cãi nhau ỏm tỏi. Gần tới trạm xá thằng Toàn chợt đứng khựng lại mặt mày nghiêm trọng, nói tau nhớ ra rồi, bọ tau nói đó là Người rừng. Tụi mình nói thiệt không thiệt không. Thằng Toàn nói thiệt, Người rừng không chân tóc râu bạc trắng. Ông ở trong hang Dơi đó. Tụi mình nói thiệt không thiệt không. Thằng Toàn nói tổ bọ đứa mô nói láo!

 Nói vậy nhưng chúng nó cũng quên, riêng mình là nhớ. Mình nì nèo thằng Toàn đòi nó đưa đến hang Dơi. Chiều tối hôm sau thằng Toàn đưa mình đến hang Dơi. Hàng này rất nhiều dơi, có đến hàng chục vạn con, hình như dơi toàn thế giới tụ tập về đây cả. Tụi mình đến vào khi trời chập choạng tối, dơi bay ra cửa hang từng đám đen đặc, y như từng đám mây đen vùn vụt bay ra. Bầu trời đen đặc dơi, trời chiều bỗng tối sầm. Kinh.

Mình bám theo thằng Toàn vào hang, nói răng Người rừng lại ở một mình ở đây. Thằng Toàn nói hỏi ngu, có rứa mới người rừng.  Đến lưng chừng hang thằng Toàn dặn mình, nói mi ngấp mồm nghe chưa, đừng để ông biết. Mình ngạc nhiên, nói ủa tao tưởng mình đến nói chuyện với ông. Thằng Toàn nhăn mặt quát khẽ, nói đom! Người ta là người rừng, nói chi mà nói. Chợt có tiếng cười vang lên ở phía sau. Tiếng cười được dội vang bởi hang đá nghe rờn rợn. Hai đứa quay ngoắt lại, Người rừng đã đứng sau lưng từ lúc nào. Ông đứng cười rung râu rồi âu yếm nhìn tụi mình, nói đến thăm ông phải không. Hai đứa rụt rè dạ, ông dang tay hai tay vỗ lưng hai đứa, nói vô đây vô đây.

Ông đi trước, tụi mình bám theo sau ông. Ông đi thật nhanh, cứ xoay xoay vậy mà đi rất nhanh. Gặp chỗ phải bước xuống thấp ông nhảy một nhảy, cái nhảy thật gọn y như có ai đó bế ông đặt xuống vậy. Gặp chỗ phải bước lên cao ông dùng tay bám vào gờ đá tự nhấc bổng mình lên  nhẹ nhàng như không. Mình phục quá đi mất.

Nơi ông ở là một hốc đá rộng chừng chục mét vuông, trước hang là một tảng đá thật lớn, phẳng lì. Ông cất đồ trong hốc, ăn ngủ trên tảng đá. Mình phát hiện mọt cái khe hẹp nước sâu hoắm chảy vòng vèo dưới các tảng đá. Người rừng nói ông ra rừng bằng lối đó, đó là lối tắt rất gần, từ đây ra rừng chỉ mấy trăm mét. Mình hỏi Người rừng, nói ra bằng cách chi, bơi hả ông. Ông ừ và nhảy bùm xuống suối lặn một hơi thật lâu mới nổi lên. Người rừng bơi ngửa, hai tay khoát nước đưa ông trôi theo dòng nước ra tới cửa rừng.

Tụi mình lội suối bám theo Người rừng, cùng ông vào rừng. Bây giờ mới biết ông chuyên đặt bẫy săn heo rừng, có đến mấy chục bẫy. Người rừng  chỉ ăn hoa quả, cơm thịt cá là cái gì đó thật kinh tởm đối với ông, chả hiểu ông bắt heo rừng để làm gì. Theo Người rừng tới năm cái bẫy không có gì, tới bẫy thứ sáu một con heo tạ sập bẫy. Mình đang đoán xem Người rừng bắt trói thế nào, mang vác ra sao con heo to thế kia thì ông lôi trong túi ra một bọc nilon, một con bồ câu ở trong bọc. Ông thả con bồ câu, nó bay vút lên, thoáng chốc biến mất trong cánh rừng sẫm tối.

Mình hỏi Người rừng, nói con bồ câu bay đi mô. Người rừng ngồi ( ngồi cũng như đứng) thong thả châm thuốc hút, nói bồ câu về làng báo người ra bắt heo về. Rồi ông khoát tay, nói ông cháu mình đi thôi, mau thăm bẫy khác, tối rồi. Tụi mình đi theo Người rừng, nói ngày mô ông cũng bắt được heo cả à, ông ừ. Mình nói một tháng ông bắt được mấy con. Ông nói chừng ba bốn chục con.  Mình nói ông ghét ăn thịt, bắt heo làm chi lắm. Ông nói để bán lấy tiền. Mình nói ông ở một mình, tuyền ăn hoa quả uống nước suối, cần tiền làm chi. Ông cười ha ha ha vỗ vỗ lưng mình, nói thằng ni khá, sau này làm công an được.

Từ đó ông cháu thân thiết. Ngày nào mình cũng bám theo ông quên mất nhóm Gà rừng, chúng nó chửi um mình cũng mặc kệ. Chơi với Người rừng thích hơn, khi cùng ông vào rừng thăm bẫy hái hoa quả, khi vào hang Dơi ngồi nghe ông hát.. rất thích. Ông có cây đàn cò, lúc nào buồn ông lại kéo đàn và hát Chinh phụ ngâm, đến giờ mình hảy còn nhớ đôi câu. Ông hát, da mặt giật giật tóc râu rung rung, nước mắt giọt giọt chảy vòng vèo trên má. Nước có chảy mà phiền chẳng rửa,/ Cỏ có thơm mà dạ chẳng khuây./Nhủ rồi nhủ lại cầm tay,/ Bước đi một bước dây dây lại dừng. Mình hỏi ông nhớ ai. Ông mỉm cười, nói nhớ đàn bà. Mình nói ông không có vợ à. Ông cười khì, nói có thì ông nhớ đàn bà mần chi.

Mình đinh ninh ông không vợ con gì, người như ông ai mà dám lấy, nên ráng gần gũi ông nhiều hơn cho ông đỡ buồn. Mình nhớ buổi chiều ngày chủ nhật hôm đó ông ngồi câu cá với mình ( ông câu cá giúp mình chứ ông không ăn cá), tự nhiên ông nói mi thương ông thiệt à. Mình nói dạ thiệt. Ông mỉm cười như mếu không nói gì. Mình nói ông nội con chết khi con chưa đẻ, con không có ông nội, thấy ông ở một mình con thương. Ông ôm chặt lấy mình, nói đừng thương ông, ông không đáng thương  mô, thiệt đo. Mình hỏi vì sao, ông lại mỉm cười như mếu không nói gì.

Chẳng dè đó là buổi chiều cuối cùng mình ngồi với ông. Sáng hôm vừa tới lớp thằng Toàn  báo ngay, nói Người rừng chết rồi. Mình giật mình hỏi răng chết. Thằng Toàn nói rắn cắn. Bị rắn cắn ngoài rừng Người rừng lết về hang Dơi, cố leo lên nằm trên tảng đá mới chịu chết. Mình vứt xắc bỏ lớp chạy về hang Dơi, thằng Toàn cũng chạy theo. Đám tang từ trong hang đi ra, rất đông người đưa tiễn.

 Mình ngạc nhiên thấy rất nhiều người đeo tang liền kéo áo thằng Toàn, nói răng nhiều người đeo tang. Nó nhăn răng cười, nói thằng ni ngu lâu cực kì. Nó hỉ mũi, quyệt bừa nước mũi vào áo, vừa quyệt vừa kể, nói người rừng ngủ với 19 người đàn bà khắp thung lũng, sinh được ba sáu đứa con. Mình trợn mắt lên, nói thiệt a. Thằng Toàn nói tổ bọ đứa mô nói láo.  Nó lại hỉ mũi,  lại quyệt nước mũi vào áo, nói mi không biết thì thôi, toàn đàn bà ế chồng, họ đua nhau mò vô hang Dơi xin ông đứa con. Mình trợn mắt há mồm không biết nói sao.

Mình  ngước nhìn đám tang, đoàn người đi sau quan tài đến năm sáu chục người, trai gái trẻ già đủ cả, tất cả đều mang khăn trắng.Bây giờ mình mới hiểu Người rừg kiếm tiền để làm gì, sau lưng ông là cả một gia đình lớn!

  Người rừng sung sướng nhất trần gian, thế mà mình không biết.

NQL

……………..

*Nick Vujicic, “Người kì diệu nhất hành tinh” vừa tới thăm Việt Nam

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Nick nói chuyện với QH Việt Nam

[caption id="attachment_38936" align="alignleft" width="300"]Bà Doan phó chủ tịch nước tặng ảnh bác Hồ cho Nick trước cuộc nói chuyện Bà Nguyễn Thị Doan- phó chủ tịch nước, tặng ảnh Bác Hồ cho Nick trước cuộc nói chuyện[/caption]

Tất nhiên đây là cuộc nói chuyện tưởng tượng, bọ Lập sáng tác theo sáng kiến của bác sĩ Sao Hồng, he he!


Chào tất cả các bạn… à xin lỗi, xin chào quí ông quí bà, những con người quan trọng bậc nhất của xã hội Việt Nam!


Vâng, thưa quí vị, hôm qua tôi được các nhà báo cho biết Việt Nam là một trong những đất nước có nhiều người khuyết tật nhất, hơn hai triệu rưởi người có hoàn cảnh như tôi hoặc còn tệ hơn tôi. Ngoài ra các công chức và quan chức như quí vị đang ngồi ở đây cũng đầy khuyết tật. Người có não thì không có tim, người có tim lại không có não, thậm chí có những người tim cũng không và não cũng không. Thật kinh khủng.


Số còn lại đó là những người vừa có tim vừa có não, họ rất đông, vâng, rất rất đông nhưng họ đã bị virus Mackeno kiềm chế, biến thành những kẻ không dám nghĩ và không dám làm. Như tôi đã nói với các bạn trẻ tối hôm qua tại sân Mỹ Đình, đây là khuyết tật lớn nhất, kinh khủng nhất và kinh tởm nhất.


Thế nhưng thật lạ lùng, triết lý Đừng bao giờ bỏ cuộc đã được quí vị áp dụng triệt để và thành công đến không ngờ. Quí vị kiên quyết không bao giờ bỏ cuộc đối với Bauxitte Tây Nguyên, không bao giờ bỏ cuộc việc đấu thầu vàng, không bao giờ bỏ cuộc Vinaline, Vinashin nói riêng và doanh nghiệp nhà nước nói chung. Mặc dù càng không bỏ cuộc nền kinh tế Việt Nam càng khốn đốn nhưng quí vị vẫn không bỏ cuộc, ý chí của quí vị thật kinh khủng.


Nhưng đấy chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn hơn như là CNXH, nhân loại đã rũ bỏ nó từ lâu quí vị vẫn không bỏ cuộc. Theo đó quí vị kiên quyết không bỏ cuộc điều 4, không bỏ cuộc sở hữu toàn dân về đất đai, không bỏ cuộc quân đội phải trung thành với đảng. Không, không và không. Ôi thật kinh khủng... cho tôi xin ngụm nước để lấy lại bình tĩnh.


 Bây giờ xin hỏi: Quí vị có nhận thấy tất cả những điều đó là trái qui luật, là đã, đang và sẽ gây hại vô cùng Đất nước và nhân dân  của quí vị không? Tôi nghĩ là không. Người không có óc tất nhiên là không thấy, người không có tim có thấy cũng như không. Số còn lại là những kẻ nhiễm Virus Mackeno thì tất cả những điều đó không liên quan đến họ. Tôi đã nói rồi, đây là những kẻ có khuyết tật lớn nhất trong mọi loại khuyết tật, tiếc thay họ là số đông.


Vậy tôi đến đây để làm gi? Tôi đến để hô hào mọi người hãy sống bằng triết lý Đừng bao giờ bỏ cuộc, nhưng quí vị đã làm điều đó còn khủng khiếp hơn những gì tôi đã làm. Không riêng gì tôi, tôi thề cả thế giới không ai dám làm như quí vị. Không bao giờ bỏ cuộc tất cả những gì có lợi cho quí vị dù cho vì thế mà đất nước điêu tàn, lạc hậu và nghèo đói... thì xin thề có Chúa, không một ai có lương tri trên thế giới dám làm.


Cho nên thật là vô nghĩa khi tôi còn đến đây. Không có lý do gì tôi có mặt ở đây nữa. Ngay ngày mai tôi sẽ hoàn trả một triệu sáu đô la cho mít tơ Vũ để chuồn ngay về nước.


Xin chào Việt Nam và hẹn gặp lại. Hy vọng khi tôi quay lại sẽ không còn nhìn thấy ai trong số quí vị ở đây, tại hội trường Quốc hội này sẽ là những người thắng cuộc trong cuộc tranh cử thật sự dân chủ.


Hy vọng, hy vọng và hy vọng!… Xin chào, xin chào và xin chào!


NQL

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Đây, tình chó!

941741_189599241197133_672525725_n


Cảnh tượng cảm động trên đã được nhiếp ảnh gia Minzayar của hãng Reuter ghi lại vào tháng 11/2012 tại một ngôi làng ở Myanmar. Người dân địa phương cho biết, chó mẹ chết do bị phỏng nặng trong một cơn hỏa hoạn. Cho đến thời điểm trong ảnh, cún con tội nghiệp đã ngồi cạnh xác mẹ nó 6 ngày. Các phóng viên Reuters đã hỏi những người trong làng xem có ai chịu nhận nuôi chú cún không nhưng đều nhận sự từ chối. Cuối cùng, chú cún được gửi cho một ngôi chùa gần đó chăm nom.


Theo Có thể bạn chưa biết?/FB

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Đôi lời với Nick thân mến!

imagesChục năm nay tối qua lần đầu mình ngồi xem chương trình TV từ đầu chí cuối, đó là cuộc nói chuyện đầu tiên của Nick tại Việt Nam. Thật cảm động, mình đã ứa nước mắt khi thấy anh đi lại đầy tự tin trên chiếc bàn lớn và hào hứng kể chuyện cho mọi người. Mình cũng là người tàn tật, so với Nick chẳng nhằm nhò gì, nên mình khâm phục vô cùng nghị lực của anh.  Phải có một nghị lực phi thường mới làm được những gì mà Nick đã làm.


Mình nghĩ việc đưa Nick về Việt Nam rất có ý nghĩa. Có lẽ Việt Nam là một trong những đất nước có người khuyết tật lớn nhất, vì chiến tranh liên miên, vì nguồn nước ô nhiễm, vì chất độc da cam... Có hàng chục vạn người khuyết tật đang sống khổ đau giữa cuộc đời này. Nick đến để truyền cho họ niềm tin và hy vọng để họ vươn lên chiếm lĩnh một cuộc sống có ý nghĩa, đó là điều tuyệt vời! Mình nghĩ 30 tỉ là cái giá rất rẻ  nếu Nick làm được điều đó. 


Nhưng sau đó được biết Nick đi nói chuyện với doanh nhân để "chia sẻ khá nhiều những kinh nghiệm, quan điểm trong việc kinh doanh và quản lý doanh nghiệp" thì quả thật mình hơi bị thất vọng. Mình nghĩ đấy không phải việc của Nick, trong lĩnh vực kinh doanh chắc chắn Nick không phải là một chuyên gia đáng nể. Các doanh nhân Việt Nam liệu có thu được gì ngoài triết lý "Không bao giờ bỏ cuộc", triết lý mà chính các doanh nhân Việt thường dùng để khuyên các nhân viên của họ. Ý mình muốn nói là cuộc nói chuyện với doanh nhân Việt của Nick không phải là có hại hay vô nghĩa, nhưng không lẽ người ta bỏ ra 30 tỉ mời anh về để nói chuyện này sao?


Đến đoạn Nick dùng tư tưởng Hồ Chí Minh để khuyến dụ các doanh nhân Việt Nam thì thú thực ngửi không nổi. Nick ơi, người Việt Nam chục năm nay liên miên học tập tư tưởng Hồ Chí Minh mệt lắm rồi. Họ không cần nghe Nick nói với họ, rằng "Hãy làm theo gương Bác Hồ", rằng "Trước muôn vàn thử thách, Hồ Chủ Tịch vẫn từng, từng bước dẫn dắt dân tộc Việt tiến lên phía trước". Biết rồi khổ lắm nói mãi.


Hãy đến với hàng chục vạn người khuyết tật Việt Nam và hãy truyền lửa, truyền niềm tin, niềm hy vọng và khát vọng sống cho họ, đấy là điều dân Việt đang chờ ở anh chứ không phải tư tưởng Hồ Chí Minh đâu Nick ơi!


Chớ có nghe mồm  mấy ông tuyên giáo mớm cho Nick nhé!


NQL

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Đôi lời với Phạm Chiến

AFR Dân Nguyễn


nguyen-quang-lap-quechoaCách đây ít lâu tôi có đọc một bài viết của tác giả Đông La trên trang Tin tức hàng ngày. Bài viết khá dài. Tóm lại cái nội dung của bài viết là Đông La CHỬI 72 trí thức, những người cùng soạn thảo bản Kiến nghị sửa đổi HP. Đông La chửi tuốt. Nhà văn Nguyên Ngọc, (bút danh Nguyễn trung Thành), tác giả của Đất nước đứng lên, mà thuở cắp sách tới trường, tôi, bạn và hết thảy chúng ta đã học tác phẩm của ông và mến mộ nhà văn lão luyện này, cũng được Đông La lên danh sách để CHỬI!


 Mới hôm rồi, lại được đọc một bài của tác giả có tên Phạm Chiến, được dẫn lại trên Quê Choa ( tại đây). Chẳng biết ông Phạm Chiến này là nhà văn hay nhà báo nữa; Nên tạm gọi là Người cầm bút (Chứ không phải “Bồi bút”, như cái nhãn mà rất nhiều người đã dán vào mặt Đông La, sau khi đọc bài của “Nhà báo “ này, trong các còm của họ.


 Thế người đang viết những dòng này là ai? Chẳng là ai cả. Không phải nhà văn, không nhà báo, và tất nhiên càng không thể là bồi bút. Chỉ đơn thuần là người đọc. Là độc giả (reader) thường xuyên của Lề Trái. Là FAN của Quechoa và một số trang mạng khác, và cũng là kẻ “tò mò” giống như Phạm Chiến, khi thi thoảng “Mò” vào Nhân dân, Quân đội nhân dân, Công an nhân dân xem đảng buộc tội NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ như anh Vươn hay lũ “Khiếu kiện đông người” thế nào.


 Trở lại cái bài viết của Phạm Chiến trên Quechoa. Thực ra bài viết này của tác giả đăng trên trang có tên Việt Nam Mới. (Việt Nam Mới mới ghê chứ!), chắc là tên blog của tác giả này. Bài viết mà theo tác giả Phạm Chiến, được viết theo một cảm hứng khi đọc một bài viết của một tác giả khác trên trang PNO (Phụ nữ online?). Nếu đúng vậy, có nghĩa bài đó được đăng trên trang của một tổ chức ngoại vi của đảng, mà người ta thường gọi nôm na là “Cánh tay nối dài của đảng”.


 Bài viết của Phạm Chiến không dài, nhưng nó ôm đồm và khá lủng củng, nhiều luận điểm chẳng ăn nhập với nhau, nên muốn trích dẫn e mất thời gian, chỉ xin được nêu một vài thắc mắc về bài của Phạm Chiến, theo từng ý trong bài mà tác giả có ý trách cứ Bọ Lập.


 Ngay phần đầu của bài viết, Phạm Chiến kết luận ráo hoảnh về nhà văn Nguyễn Quang Lập thế này “…Ông là đại diện cho một lớp người có tài năng nhưng không có phẩm hạnh”. Nghĩa là Bọ Lập có “Chuyên”, mà không có “Hồng” đây! Người có tài mà không có đức thì vứt đi còn gì!...


 Đấy, có tài mà không có đức đã nguy thế, còn không tài, cũng chẳng đức như “Một bộ phận không nhỏ” thì còn nguy hại đến nhường nào!


 Thử xem Phạm Chiến cụ thể hóa cái kết luận về “…Không có phẩm hạnh” của Bọ Lập ra sao…


 Sau một hồi tóm tắt về những năm tháng đầu đời của một nhà văn, những công lao đóng góp của Bọ Lập cho nền văn học nước nhà, những thành công, những ấn tượng mà Bọ gây dựng được trong lòng công chúng…rồi nay Bọ Lập lại có những việc làm (Lập ra Quechoa chẳng hạn), chẳng khác nào Bọ tự quay lưng lại với chính mình. Phạm Chiến trích dẫn “Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục, tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác”, hòng “cảnh tỉnh” Bọ Lập…Sao người ta hay trích dẫn câu này thế nhỉ. Nếu nó được trích dẫn đúng , thì cũng có tác dụng cho bài viết lắm. Đọc đến đây, tôi trộm nghĩ, người xứng đáng được tặng câu trích dẫn trên đây, phải là đảng csVN mới xứng tầm và trọn vẹn; Còn tặng Bọ Lập câu trích dẫn này, e không hợp cho lắm. Nếu Bọ bị coi là người quay lưng lại với quá khứ của mình, thì chỉ nên hiểu rằng, Bọ quyết định phá đi cái căn nhà đã trở nên chật trội, để xây căn nhà mới. Bọ phá đi cái căn nhà cũ kỹ, QUÁ XUỐNG CẤP rồi, ở trong có ngày nó sụp cái rụp lúc nào không biết thì nguy… Có chăng Bọ nên giữ lại chút quyến luyến về nó như một thời mình đã yêu mến nó, một thời nó là chỗ “Chui ra chui vào”, là nơi dung thân của mình…thế thôi. Không thể coi nó là bất biến, là nhất thiết phải giữ lại bằng mọi giá, vì nó đã một thời là niềm tự hào của mình với hàng xóm…Đấy là chưa kể khi Bọ phát hiện căn nhà xưa vì xây vội nên giờ thấy nó quá thất cách, lại trang trí lòe loẹt, dở hơi, khiến người đi qua ai cũng phải chê cười…


 Rồi đến đoạn tiếp theo phạm Chiến viết thế này: “ Tiếp cận với những gì ông (tức nhà văn NQL) đã và đang làm gần đây, thì tôi cho rằng cuộc đời ông không nhất quán trong suy nghĩ, ông có thể thờ những chủ khác nhau ở những giai đoạn khác nhau. Quá khứ đẹp bao nhiêu, vinh quang bao nhiêu, thì hiện thực lại ê chề, não nề bấy nhiêu. Ông đã lạc hướng trong chính con đường mình đang đi. Những lối mòn quen thuộc đã được thay bằng những con đường mới nhưng có lẽ không nên đi con đường ấy. Sự tiên phong của Nguyễn Quang Lập là đáng ghi nhận và đáng biểu dương. Cái sai của chính ông có chăng là sự lựa chọn con đường…”


 Cái “nhất quán” ở đây phải chăng, như người ta vẫn nói là “Trước sau như một”, nghĩa là trước anh suy nghĩ gì, sau anh vẫn phải suy nghĩ như vậy. Trước anh ca ngợi ai, tôn thờ, thần tượng ai, sau này, mãi mãi sau này anh vẫn phải tôn thờ người ấy, dù anh phát hiện ra một thực tế người đó không phải thánh thần, mà là quỷ dữ…có phải ý Phạm Chiến muốn nói thế chăng? Như vậy mới là “Nhất quán” chăng? (Cái này đúng với chủ trương của đảng đây, nó được biểu hiện ra qua những phát biểu, kiểu như “Kiên trì định hướng”, “tiếp tục khẳng định” hay cái cách đảng lý luận về thế nào về cái gọi là trung thành tuyệt đối của quân đội với đảng…Nếu tư duy như vậy, thì Phạm Chiến cắt nghĩa thế nào về “Công cuộc đổi mới” của đảng, mà ở đó đảng đã “thiếu nhất quán”, từ việc phá bỏ đi yếu tố đặc trưng nhất cấu tạo nên cnxh, qua cái khẩu hiệu được trưng khắp nơi nơi: “Xóa bỏ quan liêu bao cấp, CHUYỂN HẲN sang hạch toán kd xhcn”. Nói thế để thấy đảng không dám rời cái đuôi xhcn, chứ thực chất đảng đã thừa nhận có thành phần kinh tế tư nhân từ nay trong xã hội. Thế lại bảo đảng thiếu nhất quán được không?


 Đọc tới chỗ Phạm Chiến nói tới chủ này chủ kia và sự tôn thờ, tôi bỗng nhớ tới trong sách Ma-Thi-Ơ, Kinh thánh Tân ước (Bản tiếng Việt), đoạn 6 câu 24. Đức Chúa Jesus phán cùng các môn đồ rằng; “Chẳng ai được làm tôi hai chủ, vì sẽ ghét người này mà yêu người kia, hoặc trọng người này mà khinh người kia. Các ngươi không có thể làm tôi Đức Chúa Trời, lại làm tôi Ma Môn nữa.”


 Ma Môn ở đây là Tiền tài, danh vọng.


 Khi Chúa nói “Các ngươi không được làm tôi hai chủ…” là lúc Chúa muốn gửi đi thông điệp: Các ngươi chọn đi. Ma Môn hay là Chúa? Nếu đi theo Ta, tức các ngươi phải vác thập tự giá, phải theo con đường khổ nạn. Các ngươi lại cũng có quyền lựa chọn tôn thờ Ma Môn, tức tôn thờ hư danh, tiền tài…


 Theo ý Phạm Chiến chủ này, chủ kia ở đây là ai, mà Bọ Lập đã tôn thờ một cách không “Nhất quán”? Một chủ dễ xác định ở đây, rõ ràng là đảng, là Cuộc chiến mà nhà văn NQL đã tham gia một cách “Vẻ vang” trong quá khứ. Thế còn người chủ nữa, người “chủ” hiện nay mà Bọ Lập “thờ” là ai?


 Căn cứ vào những tác phẩm, những phát ngôn và những việc làm của Bọ Lập kể từ sau bước ngoặt, mà theo phạm Chiến là cái mốc Từ bỏ những lối mòn, để đi theo Những con đường mới, Bọ Lập đang tôn thờ ai? Chắc chắn không phải là Trung Quốc. Cũng không phải “Chủ nghĩa Mác-Lenin vô địch.” “Chủ mới” mà Bọ đang thờ, là ai, nếu không phải là Tư tưởng tiến bộ, là Nhân Dân, là một VN thịnh vượng với một xã hội văn minh?...


 Có được phép phán xét về lựa chọn của Bọ Lập không. Có được phép cấm Bọ Lập lựa chọn “thờ” chủ này hay chủ kia không? Ta chưa bàn tới đúng sai trong lựa chọn của Bọ, mà chỉ cần nói quyền lựa chọn là cái quyền chính đáng. Chúa còn không cấm con người trong việc lựa chọn một “Chủ” cho mình tôn thờ cơ mà. Chúa chỉ khuyến cáo không cùng một lúc con người có thể thờ hai chủ, và tự gánh lấy trách nhiệm, hậu quả của việc thờ chủ nào… Đi với Chúa thì phải đoạn tuyệt với Ma Môn. Đi với Chúa là thiếu thốn, bị người ta ghen ghét, bách hại…


 Đi với Dân thì NQL chẳng có bằng khen, chẳng có nhận phong bì.


 Đi với Dân thì Bọ Lập phải “Chia tay” đảng chứ! Còn nếu ai đó cứ khăng khăng đồng nhất đảng với dân là một, cứ quả quyết “Đảng không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích được phục vụ Nhân dân…” thì khó mà nói thêm được gì nữa, khác nào đồng nhất Chúa với Ma Môn!...


 Còn về Quá khứ của nhà văn NQL “Đẹp bao nhiêu, vinh quang bao nhiêu, thì hiện thực lại não nề, ê chề bấy nhiêu…”???


 Tôi không biết về đời tư của Bọ Lập. Cũng không biết cuộc sống hiện tại của Bọ hiện khó khăn, hay dễ chịu, nên không dám bình luận về ý này của Phạm Chiến; Nhưng bằng vào những bận rộn trong việc điều hành hoạt động của Quechoa, tôi không nghĩ Bọ Lập đang sống trong ê chề, não nề như Phạm Chiến nói. Một người suốt ngày phải bận rộn tiếp những vị khách cao quý (cả về tài năng, đạo đức nhân cách, uy tín tiếng tăm), sao lại có cuộc sống não nề được? Một người có tầm ảnh hưởng tới các nhân vật cả trong và ngoài nước, có giao lưu, có uy tín, là nơi trao đổi, gửi gắm những tư tưởng tiến bộ với trí thức trong và ngoài nước… sao có thể bảo cuộc sống là não nề cho người đó được. Nói vậy có chủ quan quá không? Phạm Chiến thử tìm mọi cách, ví dụ cả bằng cách thực hiện “Văn hóa phong bì” xem Trần đăng Khoa, Trần Tiến có gửi một cái gì đó cho blog Việt Nam Mới đăng không? Phạm Chiến không thèm!? Hay TĐK, Tr T “không là gì”? Có một ngày nào đó Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, hay nhà thơ Huyền thoại Nguyễn Khoa Điềm gửi gắm một nỗi niềm, một tâm sự cho Việt Nam Mới, cái tên blog bóng lộn của Phạm Chiến đăng không? Liệu một ngày nào đó ta thấy tác phẩm Quốc hiệu nào hội tụ lòng dân của gs Hoàng Xuân Phú xuất hiện trên Việt Nam Mới chăng. Và nếu bỗng dưng nó xuất hiện thật, thì có gây shock cho mọi người không? Có phải tác giả HXP gửi nhầm địa chỉ chăng? Nếu không thì Việt Nam Mới cũng chỉ có thể có nó bởi vi phạm luật bản quyền mà thôi!


 Khi có ý viết tranh luận với Phạm Chiến về vấn đề Bọ Lập với cái blog quechoa, tôi đã nghĩ cố gắng viết thật gọn thôi. Vậy mà đang dài lê thê đây nè. Có khi bị tiếng xấu Nịnh đầm nữa. Nhưng tạm dừng để rà soát lại những gì vừa viết, tôi thấy mình không có gì sai, không bốc thơm Bọ lập, nếu như không muốn nói rằng, Bọ còn nhiều điều đáng KHEN mà tôi chưa nói ra hoặc chưa biết đến. Nếu nịnh đầm, phải là lặp lại cái điệp khúc “Đảng là đạo đức, là văn minh”, đảng đúng là đỉnh cao trí tuệ. Đảng ta thật trong sạch. Đảng ta thật sáng suốt..., nếu đã mất công nịnh đầm, thì đối tượng cần được bốc thơm phải là nhà nước của dân, do dân, vì dân này, là đảng quang vinh chứ, phải thế không Phạm Chiến?


 Một chi tiết nhỏ, rất nhỏ thôi, để có thể nói Bọ lập không phải là người “không có phẩm hạnh” như Phạm Chiến quy kết, là ở chỗ Bọ dân dã lắm, chẳng thích khoe mình. Nói cái “phẩm hạnh” nó nằm ngay trong cái tên blog Quechoa mà Bọ lựa đó thôi. Thường những người hay tự khoác cho mình bộ cánh sặc sỡ, hay tự khoe mình mới là những kẻ đáng bị đặt câu hỏi về ‘phẩm hạnh” chứ. Cái bộ cánh Việt Nam Mới làm nên thầy tu Phạm Chiến chăng? Tôi chợt nhớ những thống kê khá thú vị của GS Hoàng Xuân Phú trong tuyệt phẩm Lựa chọn nào cho Quốc hiệu hợp lòng dân, trong đó GS liệt kê ra những cái Quốc hiệu nghe rất kêu, rất hào nhoáng, trong khi cái thể chế sở hữu cái Quốc hiệu ấy chẳng ra cóc khô gì. Ngược lại, những nơi mà ở đó người dân được làm chủ, được hưởng các quyền tự do, dân chủ, được hưởng những dịch vụ xã hội công bằng… thì cái Quốc hiệu của họ đơn giản tưởng không thể còn đơn giản hơn…


 Đến đoạn bình về Bọ Lập trả lời thần tượng của Bọ là nhà văn Nam Cao và nhà thơ Hàn Mặc Tử, Phạm Chiến viết thế này: “Theo lẽ thường, thần tượng là hình mẫu mà người thần tượng sẽ lấy đó làm khuôn mẫu để phấn đấu và hoàn thiện mình. Trong đó họ ảnh hưởng nhau ở cốt cách đạo đức trong ứng xử nghề nghiệp và ứng xử hàng ngày….Hay chăng NQL đang làm một bài so sánh giữa chính mình và hai con người tiêu biểu ấy…”, rồi “… Liệu NQL có thực sự gánh trên vai hai cái tên tuổi mà tôi nói quá lớn không, so với cả nhân cách và đạo đức của ông…”. Nghe nghiêm trọng đấy. Hãy xem NQL nói gì khi được hỏi, mà để Phạm Chiến có những bình luận thế.


 Hỏi-Từ thế hệ viết văn của anh trở về trước, anh đánh giá cao đức độ và tài năng của nhà văn nào nhất?


 Trả lời- Nam Cao và Hàn Mặc Tử. Tài và đức của họ làm tôi cảm Phục.


 Người ta chỉ giả nhời có vậy. Hỏi gì người ta giả nhời ấy, thẳng vào câu hỏi, không quanh co, không hòe sói, thế mà bẻ ra, nào là ‘Đang làm bài so sánh giữa chính mình và hai con người tiêu biểu ấy...», rồi « ...Liệu NQL có thực sự gánh trên vai hai cái tên tuổi quá lớn... ». Nói thế thì chẳng khác nào khi hỏi Công Vinh, anh thần tượng cầu thủ nào nhất ? Maradona-trả lời. Thế rồi đi bắt bẻ người ta : « Ông đá ra quái gì. Chỉ ở « VILICH » mà dám nói thần tượng Maradona... Liệu ông có đang làm phép so sánh ông với Maradona không đấy, liệu ông có đang gánh trên vai mình...không đấy... ».


 Thật buồn cười. Viết với chẳng lách. Lý với chả luận !


 Lý luận kiểu ấy, tôi e có những cá nhân và tập thể sẽ phật ý, tưởng đâu Phạm Chiến đang nói kháy họ, khi họ đang học tập thần tượng của mình mãi mà không bắt chước được... lại chợt nhớ Quý Thanh dông dài về cái chuyện thần tượng và phá bỏ thần thượng...


 Phạm Chiến cũng viết : So với Nam Cao...lại càng chứng tỏ sự thấp hèn của NQL... ».


 Nguyễn Quang Lập không hèn đâu ! Chỉ bằng vào việc lập ra Quechoa, xác định đứng hẳn vào đội ngũ « Lề trái », đã cho thấy NQL không hèn tẹo nào, mà còn có thể nói là dũng cảm đằng khác, khi mà nhà cầm quyền đã và đang bắt bỏ tù những bloggers, làm khó dễ, sách nhiễu, hack, đánh sập nhà, buộc Bọ chuyển chỗ ở như dân du mục, rồi còn dùng những « nhà báo » như Phạm Chiến lung lạc, vấy bẩn...


 Cũng may Phạm Chiến chỉ có thể viết được đến thế, chứ viết hay như NQL, mà lại được trang bị lập trường, tư tưởng của đảng, thì người ta chẳng còn biết phải quấy ra sao nữa. (Nói Bọ Lập viết « hay », không phải ý tôi khen Bọ đâu, mà theo như những gì Phạm Chiến và người viết bài về Bọ Lập trên PNO thừa nhận). Tôi chỉ dám khẳng định Bọ không hèn như Phạm Chiến quy chụp thôi…


 Để kết cho bài viết, Phạm Chiến còn rủa Bọ Lập một câu « ...Ông chính là cái hoang thai của thời đại... ».


 Phạm Chiến rủa độc một câu thế. Chưa cần bàn xem rủa vậy có giống như rủa kiểu « Tứ đại ngu » hay không, nghĩa là xét đúng sai về lời rủa ấy, cũng như mức độ của hành vi mạt sát đã đến độ phải truy cứu trách nhiệm hình sự chưa...Nhưng xét cho kỹ thì « Hoang thai » cũng chẳng có gì xấu. Thậm chí « Quái thai » cũng không xấu nữa là. Hoang thai, là cách gọi một hài nhi sinh ra không được may mắn trong một gia đình mà bố mẹ không có giấy chứng nhận đăng ký kết hôn. Gọi cách khác nhẹ hơn thì là đứa con ngoài giá thú. Còn quái thai là cách gọi một hài nhi còn kém may may mắn hơn, ấy là đứa trẻ tật nguyền, nghĩa là sau khi chào đời, đứa trẻ thiếu một bộ phận nào đó trên cơ thể, hay trí não phát triển không bình thường... Cần nói thêm, với câu rủa này, cho thấy Phạm Chiến còn mang nặng tư tưởng phong kiến lắm, vì ở xã hội phong kiến, thật bi thương cho số phận những đứa trẻ chỉ đơn thuần là kết quả của một mối tình hay cuộc tình vô thừa nhận của xã hội, từ cái bụng « chửa hoang » mà ngậm ngùi bước ra!...


 Tôi đã thấy có những đứa trẻ có xuất sứ từ một « hoang thai » trở thành « Con ngoan trò giỏi » . Có ai đang liên tưởng tới Thiện Nhân, một hoang thai- một cậu bé trai đẹp đẽ, sinh ra trong nước mắt và đớn đau.. đang được cả xã hội bù đắp bằng tình thương không biên giới ?


 Còn về quái thai, ít ngày tới chúng ta sẽ được tận mắt chứng kiến một « quái thai »-Nick Vujcic, một con người không chân không tay, nhưng là một diễn giả nổi tiếng khắp thế giới, tác giả của nhiều cuốn sách có giá trị, người có thể chơi golf, thậm chí cả đá bóng hay là lướt ván...


 Chỉ những quái nhân là xấu....


 May/20th/2013


Tác giả gửi Quê Choa


Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả


P/S:  Với bài viết này Quê Choa xin chấm dứt "vấn đề Nguyễn Quang Lập" của Phạm Chiến nêu ra ở đây, sẽ không tiếp tục đăng bài vở khác về vấn đề này. Xin chân thành cảm ơn bác Dân Nguyễn và bà con, những ai có lòng yêu mến bọ Lập và Quê Choa

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

Ông tự biến mình ra khỏi lề phải của xã hội để rồi “đơn độc” nơi lề trái của mình….*

Phạm Chiến

nguyen-quang-lap-quechoa

NQL: Có người bạn email cho mình bài viết này đăng ở trang Trương Tấn sang ( Tại đây), oách thế hi hi. Ông bạn hỏi người ta chửi ông, ông có đăng không? Mình nói chửi có văn hóa thì đăng. Đọc thì thấy đây là bài chửi khá thâm hiểm, nhưng có văn hóa. Đăng ngay, he he.


Bà con tìm đọc blog Việt Nam mới ( tại đây) sẽ biết Phạm chiến là ai.


Bài viết của Phạm Chiến:


Vốn là một người tò mò nên sau khi đọc những bài viết trong blog Quê Choa thì tôi nảy ra một nhu cầu tìm hiểu về chủ nhân của blog thuộc vào loại “có tiếng” hiện nay – Nhà văn, nhà biên kịch, nhà báo Nguyễn Quang Lập. Cách đây không lâu trên Báo PNO có một bài viết về con người này với tiêu đề: Nhà văn Nguyễn Quang Lập: “Văn tài, phải đổi một đời trần ai”. Chắc hẳn nếu không biết kỹ càng về con người này chắc những người đọc khi tiếp cận bài viết này sẽ có những suy đoán kiểu như chắc nhà văn này cũng lận đận trong văn đàn lắm dù rằng ông có tài thực sự… Tất cả hiện lên hình ảnh một con người tài năng nhưng đa đoan. Cũng nằm trong số những người có những suy đoán như vậy nên tôi đã quyết tâm tìm hiểu thật sự chân dung con người này để xem ông có thật như những đồn đoán của cư dân mạng không nhưng “những điều trông thấy mà đau đớn lòng”. Ông là đại diện cho một lớp người có tài năng nhưng không có phẩm hạnh.


Trong bài viết: Nhà văn Nguyễn Quang Lập: “Văn tài, phải đổi một đời trần ai” nhà báo Ngô Bá Nha đã cho chúng ta chân dung Nhà văn Nguyễn Quang Lập có phần phiến diện và một chiều. Nhà báo cũng chưa thực sự khai thác hết những dữ liệu về bản thân con người này. Vào đấu bài viết, nhà báo đã viết: “Hiếm có nhà văn nào có cái duyên lâu dài như Nguyễn Quang Lập: cách đây 20 năm, tập truyện ngắn Tiếng gọi phía mặt trời lặn của anh đã khiến người đọc chùng lòng. Mới đây, tập Ký ức vụn của anh đem lại những nụ cười hài hước mà ưu tư, suy ngẫm.”


Nếu đứng trên khía cạnh tài năng của một nhà văn thì Nguyễn Quang Lập thuộc vào số những nhà văn có thể viết khỏe so với những nhà văn khác cùng thể hệ ông. Bản thân ông cũng từng trải qua những năm đâu thương của dân tộc nơi trận mạc. Đã có lúc sự cống hiến của ông đã được độc giả yêu văn ông đánh giá cao. Họ yêu một nhà văn – chiến sỹ, một con người biết “xếp bút nghiên lên đường chiến đấu”, dám bỏ qua những hoài bão về một sự nghiệp văn chương lừng lẫy. Và suy cho cùng, cuộc đời cũng công bằng với ông khi những năm tháng trong quân ngũ ấy đã rèn dũa một Nguyễn Quang Lập có thể viết khỏe, viết hay. Nên chăng những cái mà nhà báo Ngô Bá Nha gọi là “cái duyên” ấy cũng là lẽ tất yếu, phù hợp với một giai đoạn cống hiên nhưng đầy ý nghĩa ấy. Đến đây tôi có thể hiểu hơn về câu nói với đại ý lànếu bạn bắn vào quá khứ bằng súng lục, thì tương lai sẽ bắn vào bạn bằng đại bác…. Những thứ quả ngọt mà Nguyễn Quang Lập được hưởng ấy là xứng đáng và nền văn học một giai đoạn ghi nhận sự đóng gớp của anh. Viên đạn “hi sinh, cống hiến” ấy đã hình thành nên một Nguyễn Quang Lập được tạc tượng trong lòng độc giả yêu văn chương…


Tiếp cận với những gì ông đã và đang làm trong giai đoạn gần đây thì tôi cho rằng cuộc đời ông không nhất quán trong suy nghĩ, ông có thể thờ những chủ khác nhau ở những giai đoạn khác nhau. Quá khứ đẹp bao nhiêu, vinh quang bao nhiêu thì hiện thực lại ê chề, não nề bấy nhiêu. Ông đã lạc hướng trong chính con đường mình đang đi. Những lối mòn quen thuộc đã được thay bằng những con đường mới nhưng có lẽ không nên đi con đường ấy. Sự tiên phong của Nguyễn Quang Lập là đáng ghi nhận và đáng biểu dương. Cái sai của chính ông có chăng là sự lựa chọn con đường. Cách thức thì tôi cho là không sai.


Hơn ai hết, cũng giống như những nhà văn có tài, ông hiểu được cái giá mình phải trả nếu đi lệch hướng nhưng ông cũng hiểu sự đi lệch ấy trong một số hoàn cảnh thì nhận được không ít những lợi ích mà tôi cho rằng hoàn cảnh nước nhà không thể trả được. Suy cho cùng ông cũng phải mưu sinh trong khi chính ông lại có thừa những nhu cầu không tên và đó cũng là một yêu cầu trong cái nghề ông đang theo đuổi.


Trở lại bài viết Nhà văn Nguyễn Quang Lập: “Văn tài, phải đổi một đời trần ai”, khi được hỏi về những điều xung quanh cái tên Blog Quê Choa, Nguyễn Quang Lập tỏ ra là một người thành thật. Khi được hỏi: “Thắc mắc đầu tiên là cách xưng “bọ” trên blog và e-mail bilipmayo@… của anh nghe khá lạ tai…?” thì ông chia sẻ: “Quảng Bình nhiều nơi gọi bố bằng bọ – thực ra là biến âm của từ bố. Nhưng trong cách giao đãi suồng sã, người ta vẫn dùng nó như đại từ nhân xưng, khi thì ngôi thứ nhất khi thì ngôi thứ hai. Tôi thích xưng bọ cho vui thôi, cũng là cho đúng “chất bọ”. Còn bilipmayo là ghép tên gọi ở nhà của ba đứa con tôi – cu Bi, cu Líp, và bé May Ơ.” Ông thành thật đến độ bộc bạch luôn cho công chúng biết về bản chất thực sự của chính mình, Ông nói: “Tôi sống bộc tuệch, ruột để ngoài da, tính lại nóng nên không ít người ghét. Tôi khá cực đoan cả trong lối sống và trong văn chương, vì thế, thành công cũng khá mà đổ bể cũng nhiều. Ngoài ra, kiêu ngạo là bệnh của nhà văn, tôi cũng có, thậm chí rất nặng.” Thiết nghĩ đó là những “tính xấu” và những thứ thuộc về bản năng của chính ông và ông cũng không nên đưa những thứ thuộc về cái riêng, cái duy nhất để biện bạch cho những hành động, những việc làm có phần hơi lạc lối của mình.


Và tôi thực sự bất ngờ khi nhà báo Ngô Bá Nha hỏi: “Từ thế hệ viết văn của anh trở về trước, anh đánh giá cao đức độ và tài năng của nhà văn nào nhất?” thì nhận được câu trả lời theo tôi cũng rất thật: “Nam Cao và Hàn Mặc Tử. Tài và đức của họ đã làm tôi ngưỡng mộ”. Nhưng có nên đặt câu hỏi về cách ngưỡng mộ thần tượng của chính Ông. Theo lẽ thường thần tường là những hình mẫu mà người thần tượng sẽ lấy đó làm khuôn mẫu để phấn đấu và hoàn thiện mình. Trong đó, chủ yếu là họ ảnh hưởng nhau ở cốt cách, đạo đức trong ứng xử nghề nghiệp và ứng xử hàng ngày. Nguyễn Quang Lập yêu, quý văn chương và cốt cách của hai nhà văn Nam Cao và Hàn Mặc Tử – hai đại diện gần như tiêu biểu cho hai thế hệ nhà văn. Hàn Mặc Tử đại diện cho thế hệ những nhà văn theo đuổi trào lưu lãng mạn, còn Nam Cao là hình tường tiêu biểu cho nhà văn chiến sỹ. Hay chăng, Nguyễn Quang Lập đang làm một bài so sánh giữa chính mình và hai con người tiêu biểu ấy. Liệu Nguyễn Quang Lập có thực sự gánh trên vai mình hai cái tên tuổi mà tôi nó quá lớn không so với cả nhân cách và đạo đức của ông. Về phương diện văn học mà nói, thơ, văn của Hàn Mặc Tử hay Nam Cao được cả một thế hệ lớp người lúc ấy tìm đọc và ngưỡng mộ. Nó đã phản ánh đúng bản chất và những gì tồn tại trong xã hội nhưng dưới con mắt của lòng nhân đạo và hướng thiện. Những tác phẩm của Hàn Mặc Tử thời ấy bi lụy nhưng không bi quan. Còn đến với văn của Nam Cao thì còn toát lên được cốt cách cao đẹp của một người trí thức thà sống trong nghèo nhưng trong sạch qua những hình tượng như Hộ, Thứ….- những giáo chức nơi làng quê nghèo.


Về phương diện đời thì sự so sánh đó lại càng khập khiễng. Chúng ta từng được biết một Hàn Mặc Tử có một câu chuyện tình đẹp và ông đã hi sinh để tình yêu của mình mãi đẹp trong khi chính ông đang bị dày vò bởi căn bệnh Phong quái ác. So với Nam Cao trong những năm tháng cả dân tộc chiến đấu chống thực dân Pháp thì lại càng chứng tỏ sự thấp hèn của Nguyễn Quang Lập. Thể hệ Nhà văn – Chiến sỹ đã được những người như Nam Cao xác lập và chứng minh giá trị của nó một cách sinh động. Dẫu rằng, Nguyễn Quang Lập có những năm tháng trong quân ngũ – những năm tháng tươi đẹp ấy đã bị ông vùi dập, phủ nhận trắng trơn với những Ký ức vụn (2009)….Từ những trang văn như Ký ức vụn đã biến ông thành một hoang thai của thời đại, ông tự biến mình ra khỏi lề phải của xã hội để rồi “đơn độc” nơi lề trái của mình….


Ông chính là nạn nhân của chính những phá cách táo bạo và liều lĩnh của mình.


Thân gửi nhà văn Nguyễn Quang Lập!


Phản hồi của bọ Lập


Bài viết khá công phu, có tâm huyết. Rất cảm ơn bác Phạm Chiến. Đọc bài này tôi nghĩ, ngoài lý do nào khác mà tôi không biết, còn vì yêu mến tôi mà bác viết như vậy. Mọi nhận xét của bác là tùy bác, chỉ lưu ý với bác điều suy đoán này thì sai bét: "ông hiểu được cái giá mình phải trả nếu đi lệch hướng nhưng ông cũng hiểu sự đi lệch ấy trong một số hoàn cảnh thì nhận được không ít những lợi ích mà tôi cho rằng hoàn cảnh nước nhà không thể trả được". Hi hi sai bét.


Có thể do cá tính, đời tôi không viết thuê làm thuê cho ai bao giờ, xét theo nghĩa hẹp của từ này. Tôi làm blog này chẳng vì có ai xui, chẳng vì ai cho tiền ( Có người bảo tôi làm báo cho ông Trương Tấn Sang nữa chứ, hi hi rõ là vớ vẩn và ngớ ngẩn.) Nếu có người xui, có người đưa tiền cho bảo làm thì rất có thể tôi đã không làm blog này rồi. Tính tôi nó khỉ thế. Nghĩa là tôi viết blog vì tôi muốn vậy, không thể khác. Càng dấn bước trên con đường này tôi thấy mình càng đúng bởi vì mình gần dân hơn, vì dân hơn. Làm thằng nhà văn mà không dám gần dân, không dám vì dân thì thà ném bút đi cho xong, viết làm chi thêm nhục.

Cuối cùng xin báo bác tin vui: Trên con đường mà tôi đang đi càng ngày càng nhiều bạn văn đồng hành với tôi, đông vui lắm. Tôi không hề lẻ loi.

Lần nữa cảm ơn bác Phạm Chiến

Nguyễn Quang Lập

...................................


*Tên bài viết là: Nguyễn Quang Lập: Văn tài phải đổi một đời trần ai? nhưng QC giật cái tít thế cho ra vẻ giật gân

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

Huyết thư

tang chung vat chung


Chiều 16.5, hệ thống báo chí của nhà nước đã thông tin kết quả phiên tòa xử cô sinh viên Nguyễn Phương Uyên 6 năm tù với cáo buộc tội "tuyên truyền chống nhà nước", trong đó có việc lấy máu viết lên vải "nội dung không hay về Trung Quốc". Xem kỹ tang chứng vật chứng ghi cái nội dung không hay đó thì thấy cô gái đề dòng chữ "Tàu khựa cút khỏi biển Đông".



Huyết thư


Thơ Nguyễn Thông


 

Xưa chích máu viết thư ra trận
Được tôn vinh cao cả anh hùng
Nay lấy máu đuổi quân Tàu cộng
Cửa nhà tù ưu ái ghi công.


16.5.2013

Theo blog NT

Tuyệt vời tuổi trẻ Việt Nam!

160513_phap-luat_xu-an01_dan-viet


Tôi thích nụ cười ngạo nghễ của Võ Thị Thắng, tôi cũng thích sự bình thản trong suốt của Phương Uyên, cả hai đều ở tuổi hai mươi.

Copy of 260262_4745112947715_619128506_n


 Đinh Nguyên Kha 8 năm cộng 2 năm cho tội cố ý gây thương tích trong một vụ án khác chưa chấp hành hình phạt, Nguyễn Phương Uyên 6 năm. Cả hai cùng bị quản thúc thêm 3 năm sau khi mãn hạn tù. Một bản án quá nặng nhưng không lạ, ở cái nơi "dân chủ vạn lần hơn" thường vẫn có những bản án như thế. Bản án  chắc chắn không có răn đe được ai. Nó càng làm chất cao thêm niềm uất hận và càng chứng tỏ khẩu hiệu vì dân do dân thảm hại đến thế nào.


uyen-kha11


   Theo Trương Duy Nhất ( tại đây) và nhiều nguồn tin khác, Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên đều không nhận tội và tự bào chữa đó là hành vi yêu nước. Tuyệt vời tuổi trẻ Việt Nam!

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Con Chôm Chôm

imagesHôm nay Trần Thùy Mai gửi cho mình cái truyện ngắn của Tàu: Người mẹ điên của Vương Hằng Tích, Mai còn chua thêm mấy chữ, nói gửi Lập nhân ngày của mẹ. Bây giờ mới nhớ ra chủ nhật này là chủ nhật tuần thứ hai của tháng năm, tức là Ngày của mẹ. Tất nhiên ngày mẹ của Tây chứ  lễ Vu Lan hãy còn lâu mới tới. Truyện thật cảm động, nó lột tả tâm trạng đứa bé xa mẹ khi lọt lòng, đến khi gặp lại mới biết mẹ mình là một “ con điên” bị mọi người coi rẻ và xa lánh. Tự nhiên mình nhớ đến con Chôm Chôm, nó giống hoàn cảnh “Người mẹ điên” vậy, tội lắm.


Chuyện thế này.

Đầu tháng 12 năm 1980 tụi mình vừa tốt nghiệp từ quê ra lại trường để chuẩn bị đi bộ đội. Lúc này đang chiến tranh biên giới Việt- Trung, sinh viên nam ra trường đều được gọi vào bộ đội, trừ những những thằng sứt môi lồi rốn. Vui nhất là những thằng lý lịch xấu không được đi nước ngoài nhưng đi bộ đội để đánh nhau với địch thì lí lịch xấu mấy cũng trúng tuyển tất, sao mà ta chủ quan quá, hi hi.

Một hôm mình đang uống nước chè với thằng Tuất thằng Hoan ở quán chè cổng Đại Cồ Việt, một thằng  cao to trắng trẻo đẹp trai nhảy vào quán. Không chào hỏi ai cả, nó ăn liền bốn, năm cái bánh rán, uống vội hớp nước chè rồi đi ngay. Mình hỏi thằng Hoan thằng Tuất, nói thằng này ở đâu mà thấy quen quen. Thằng Hoan nói thì nó ăn cùng nhà ăn số 4 với mình mà, hình như nó ở khoa Động lực hay Chế tạo máy gì đó.

Thằng Tuất ngồi tủm tỉm cười, nói tụi mày không biết đâu, thằng này hay lắm. Mình hỏi sao. Thằng Tuất nói nó bin con bé điên mười sáu tuổi, chẳng dè con bé có chửa, tất nhiên thằng này chạy làng. Gia đình con bé kiện lên Nhà trường, Nhà trường treo bằng nó hai năm, đợt này chỉ tuyển những thằng đã tốt nghiệp, thế là nó thoát đi bộ đội. Cái thằng may thế không biết.

Mình cười, nói ông bốc phét, cái thằng đẹp trai thế gái đẹp thiếu gì, sao phải ngủ với con điên? Thằng Tuất cười khì, nói đã bảo tình yêu mà, biết thế đếch nào được nhưng mà chuyện thật chăm phần chăm đấy. Sư bố thằng nào nói phét. Mình hỏi thằng Tuất, con bé kia ở đâu. Thằng Tuất nói nó là con Chôm Chôm vẫn hay ngồi đầu hồi nhà B8 ấy. À, con bé này thì mình biết.

Con Chôm Chôm đâu phải bị điên, nó thiểu năng trí tuệ do bị down, đôi khi nói năng như đứa dở tính chứ không điên. Con bé có cái mặt cực xinh, phải cái người nó phát phì trông đến sợ. Ông trời đang tâm gắn gương mặt thiên thần lên một thân thể phì nộn mà không hề áy náy, thật bất công. Miệng con bé thật xinh, hồng tươi và chúm chím. Nhưng trong miệng lại chứa cái lưỡi không biết cử động. Thành thử nó nói ngọng kinh khủng, như  đang vừa ngậm cái gì vừa nói vậy.

 Mười sáu tuổi to cao phốp pháp như mụ Liên Xô  nhưng con Chôm Chôm vẫn hay đi chơi với tụi con nít năm, sáu tuổi. Đi chơi với tụi con nít thì nó được làm chị, bạn đồng lứa coi nó như đứa dở hơi, không đứa nào thèm chơi với nó cả. Thỉnh thoảng mình  vẫn thấy nó ngồi ở đầu hồi nhà B8 với tụi con nít. Nó rất hay hát, ngọng líu ngọng lô nhưng rất yêu đời, hi hi. Tụi mình  ở B8,  vẫn đi qua đầu hồi để ra phố, thỉnh thoảng  lại gọi trêu nó, nói ê Chôm Chôm… yêu anh không? Nó cười rất tươi lắc đầu nguây nguẩy, nói khơ iu khơ iu! ( Không yêu không yêu)

Con Chôm Chôm chỉ thuộc mỗi bài Bé bé bồng bông, nghe nói nó học bài này từ năm sáu tuổi đến năm mười sáu tuổi, đúng mười năm mới thuộc, kinh! Trông nó hát thật thương, như đứa bé năm tuổi nó úp hai tay áp má, đầu nghẹo thân lắc lư, hát bí bí bằng băng, ha má hằng hằng, bi thi xơ tá, bi im then cùn (bé bé bồng bông, hai má hồng hồng, bé đi sơ tán, bế em theo cùng) hi hi thật tội.

Nghe thằng Tuất kể vậy mình cũng thương con bé, từ đó ra vào khu nhà B8 mình vẫn để ý xem nó có đến ngồi chơi đầu hồi nhà như ngày xưa nữa không. Tuyệt nhiên không. Mãi đến tối hôm trước ngày nhập ngũ, mình ra quán đập phá với bạn bè một trận say sưa, quá nửa đêm mới về. Ngang qua đầu hồi nhà B8 mình bỗng nghe tiếng khóc thút thít, quay lại hóa ra là Con Chôm Chôm.

Mình đi tới hỏi sao khóc, Chôm Chôm? Con bé cúi mặt không nói, hỏi đi hỏi lại mấy lần con bé vẫn không nói, mình bỏ đi. Bất chợt con bé chồm dậy, hai tay chụp lấy tay mình, nói  cứ im!... Cứ im! ( Cứu em, cứu em!). Mình nói có chuyện gì Chôm Chôm cứ nói thật với anh, giúp được anh giúp. Nó không nói gì thêm cứ túm chặt lấy tay mình vừa khóc vừa nói cứ im!... Cứ im!

 Mình quát, nói mày không nói gì thì thả tay ra để anh về, khuya rồi. Nó khóc òa, hú hét rất to, nói im mu có con. ( Em muốn có con) Hai tiếng “có con” mình nghe rất rõ. Lúc bây giờ mình mới thấy bụng nó đã lùm lùm. Mình đoán có lẽ người nhà bắt nó xổ cái thai đi nhưng nó không chịu. Nó trốn nhà ra đây ngồi khóc cũng vì thế. Mình hỏi bố mẹ em bắt em đi xổ thai phải không. Nó gật đầu. Mình hỏi bố mẹ em nói với em thế nào, con lại bé khóc, nói im mu có con… im mu có con.

 Mình hỏi khó quá, làm sao nó nhớ được bố mẹ nó đã nói với nó thế nào. Đã bảo con bé thiểu năng trí tuệ toàn tập, thật khổ. Người nhà con Chôm Chôm tính vậy cũng phải, nó còn bé sức khỏe không đầu óc cũng không nốt, thế thì sinh con làm sao, nuôi con thế nào? Nếu giữ cái thai không khéo cả mẹ lẫn con khó an toàn tính mạng. Mình mà bố con Chôm Chôm chắc cũng phải làm vậy chứ biết làm thế nào.

Nhưng con Chôm Chôm không thể hiểu được vậy, nếu hiểu được vậy thì bố mẹ nó chẳng bắt nó đi xổ thai, nó chẳng phải trốn nhà ra đây ngồi khóc. Mình nói nếu em không đồng ý  xổ thai thì chẳng ai làm gì em đâu, đừng sợ. Nó lắc đầu nguầy nguậy, nói khơ khơ, im mu có con… im mu có con. ( Không không, em muốn có con) Mình thở hắt, như đứa bé 3 tuổi, con bé không thể nghĩ ra được lý lẽ gì, nó cũng không hiểu được lý lẽ của người khác.

Bỗng đâu ba bốn người đàn bà chạy tới, họ vây lấy mình, nói đây rồi đây rồi, thằng này đây rồi. Con Chôm Chôm kêu to, nói khơ phá khơ phá (Không phải không phải). Mấy giây sau họ nhận ra đã nhầm, nói anh đứng với con bé này làm gì. Mình nói cháu thấy nó khóc thì hỏi chuyện thôi. Họ lườm nguýt đầy nghi ngờ mình rồi kéo con Chôm Chôm đi. Con bé trì lại không chịu đi, mấy người đàn bà ra sức vừa đẩy vừa kéo nó. Con bé khóc rống lên, nó đưa tay vẫy vẫy gọi mình, nói cứ im!... Cứ im!  Thật tội quá đi mất.

Hôm sau mình nhập ngũ, khi xe chạy bạn bè đứng dưới vẫy vẫy chào, thốt nhiên mình nhớ cái vẫy vẫy của con Chôm Chôm và tiếng kêu gào cứ im!... Cứ im! thảm thiết của nó quá.

 Đóng quân ở Sơn Tây được tám tháng mình quen được thằng Thiện, nó cũng lính tráng như mình nhưng dân Y khoa. Nghe nó bảo nhà nó ở tiểu khu Bách Khoa ( nay là phường Bách Khoa), mình có kể chuyện con Chôm Chôm cho nó nghe. Thằng Thiện kêu lên, nói a… con bé ở sát nhà tôi chứ đâu. Mình hỏi ông biết bây giờ nó thế nào không. Thằng Thiện khẽ gật đầu , nói biết, tội lắm. Con Chôm Chôm đẻ rồi, con trai. Gia đình tính giấu  Chôm Chôm lấy đứa bé cho người khác nhưng con bé phát hiện được. Sợ mất con nó ôm con trốn nhà đi biệt. Mình nói rồi sao nữa, thằng Thiện nói tôi chỉ biết đến đó thôi. Bây giờ không rõ mẹ con nó ở đâu. Cả nhà con Chôm Chôm bủa đi tìm cả tháng nay, chả biết có tìm được không.

Gần tết trời rét căm căm, chả nhớ nhân dịp cái gì đơn vị cho nghỉ mấy ngày, cả tiểu đội hè nhau mò về Hà Nội chơi. Về đến bến xe Kim Mã, tụi mình sà vào quán nước chè ăn bánh rán hút thuốc lào. Gần đấy có một đám đông đang túm tụm xem cái gì mình cũng không để ý. Chợt có tiếng khóc vang lên từ đó nghe như tiếng con Chôm Chôm. Mình chạy tới, té ra con Chôm Chôm thật. Nó đứng ôm con khóc bù lu bù loa, vừa khóc vừa  nói những gì không ai hiểu. Mình len vào, nói Chôm Chôm nhớ anh không?

 Con bé nhận ra mình, nó bíu lấy áo mình, nói cứ im!... Cứ im! Mình hỏi chuyện gì, nó chìa đứa con ra. Mình nghĩ chắc đứa bé ốm đau gì bèn bồng lên, chẳng ngờ nó đã chết cứng từ  lâu rồi. Con Chôm Chôm cứ bíu chặt lấy mình khóc rống lên, nói cứ im!... Cứ im! Mình đứng trơ chẳng biết nói gì.

 Sao mà buồn thế.

 NQL

 

 

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Cụ Tổng muốn gì?

Từ ngày cụ Tổng cầm ngọn cờ chống suy thoái đến giờ mọi người cứ băn khoăn: cụ Tổng muốn gì? Cụ muốn chống tham nhũng thật không hay muốn chống cái gì? Cụ gọi tham nhũng là suy thoái, cụ cũng gọi luôn những người chống lại cũ kỹ và trì trệ là suy thoái- "Nói ngược với đường lối chủ trường đường lối của Đảng không suy thoái thì là gì?".  Cho tới lúc cụ Tổng phê phán các nhân sĩ trí thức góp ý cho hiến pháp, có ý đánh đồng họ chung vào một rọ " bọn suy thoái" thì thiên hạ giật mình hỏi nhau: cụ Tổng muốn thực sự đổi mới, muốn tái cấu trúc cơ chế hay muốn ôm lấy cái cũ, quyết tâm giữ chế độ toàn trị đến cùng?


 Thông tin bưng bít nên tất cả những đồn đoán chỉ căn cứ vào tin lề trái mà thôi. Hôm qua mình nhận được tin nhắn của một ông quan đương chức: " Qua theo dõi 2 năm và qua HNTW7, có thể khẳng định chắc chắn lề trái là báo, lề phải đéo phải báo, đó là tuyên huấn". Đúng rồi. Vì sao tin lề trái lại chính xác 100%?  Vì có những ông quan trong HNTW7 đã đứng về lề trái, cung cấp thông tin cho lề trái. Có thể nói chắc như thế.


Vậy để trả lời được câu hỏi cụ Tổng muốn gì cũng phải dựa vào thông tin lề trái, không cách nào khác. Blogger Trần Kinh Nghị, một quan chức đã về vườn ( Tại đây), nhận xét chính trường Việt như sau: "Có người mô tả nó như cuộc đấu giữa "Phủ chúa" và "Cung vua" nghe khá hình tượng. Nhưng nếu gọi đó là cuộc đấu giữa "Nhóm lợi ích" và "Nhóm bảo thủ" thì có lẽ chính xác hơn. Thực ra hai nhóm đó chẳng nhóm nào tốt hơn nhóm nào. Nhưng vào lúc này nếu có thể lựa chọn thì người ta nên lựa chọn cái "ít xấu hơn", đó là Nhóm lợi ích. Lý do đơn giản là vi dù sao nhóm này đã "ăn đủ" rồi và hi vọng bọn họ ít nhiều đã hiểu được cái giá phải trả cho sự tham nhũng(?). Còn Nhóm bảo thủ như thường lệ quá đề cao lý thuyết chính trị là thống soái và xa rời với thực tế. Họ tưởng có thể chống tham nhũng bằng thứ vũ khí "phê và tự phê" trong khi vẫn duy trì cơ chế và luật lệ đã bị bản thân coi là "bất cập" từ lâu rồi.


Ý kiến cụ Trần Kinh Nghị hoàn toàn hợp lòng dân. Bảo đảm dân rất ghét "nhóm lợi ích", với nhóm bảo thủ và trì trệ dân lại càng ghét hơn, không ai có thể chấp nhận được.  Mình cũng thế. Đục khoét của cải Đất nước là một tội nhưng tội ấy có thể được tha bổng nếu những kẻ đục khoét kia đổi mới thật sự, quyết tâm giải phóng sự toàn trị, giúp cho đất nước cất cánh. Nếu anh ăn 5 đồng mà làm ra cho Đất nước 10 đồng vẫn còn tốt hơn anh sạch như chùi mà chẳng làm ra đồng nào cả. Bảo đảm Không ai đi theo những kẻ đã không làm ra đồng nào lại còn bảo thủ trì trệ, cố  ôm lấy mớ lý thuyết cũ rích, quyết không cho Đất nước tự cởi trói đứng lên, dù kẻ đó sạch như chùi. Ấy là chưa kể việc mấy ông Tàu rất sợ Việt  Nam đổi mới, không gì nguy hiểm hơn đối với Tàu nếu Việt Nam có một chế độ dân chủ hơn Tàu. Vì thế mà  Tàu luôn luôn thúc dục Việt Nam bảo vệ chế độ, đồng thời cam kết với Việt Nam về việc bảo vệ chế độ. Mới hiểu vì sao người ta gọi nhóm bảo thủ là nhóm thân Tàu.


Thôi, không nói dài nữa. Bây giờ đoán xem, giữa hai nhóm- " Nhóm lợi ích" và " Nhóm bảo thủ", cụ Tổng nhà ta thủ lĩnh nhóm nào? Từ đó ta biết chắc cụ Tổng muốn gì.


Thông tin từ Ba Sàm ( Tại đây) cho biết: "...một độc giả thân thiết đã gửi tới vài thông tin và nhận định:


“1. Đến phút chót, HN TW 7 đã quyết định không ra nghị quyết về đổi mới hệ thống chinh trị như yêu cầu của TBT nhằm thiết lập chế độ đảng toàn trị, qua đó đã tạm thời đẩy lùi được một bước tham vọng này của TBT.


2. Thảo luận về sửa đổi Hiến pháp rất tẻ nhạt và nghèo nàn vì phải tuân theo khuôn khổ chỉ đạo của TBT. Tuy vậy TW cũng không đồng ý ra kết luận mà để tiếp tục thảo luận và sửa đổi tiếp. Đáng chú ý là TW khen Dự thảo 3 đã tiếp thu nhiều ý kiến đóng góp, trái với công điện khẩn của TBT ngày 18 – 04 – 2013 yêu cầu ngừng ngay việc lưu hành bản dự thảo 3 này.


Như vậy, với việc không bầu 2 ứng cử viên do đích thân TBT nhiều lần can thiệp, ủng hộ, TW đã phát huy dân chủ và không tuân theo một số áp đặt của cá nhân TBT.”


Nếu lướt qua hai văn bản được loan báo công khai cũng có thể thấy được chút dấu hiệu như nhận định trên. Đó là trong bài phát biểu của mình, ông TBT vẫn tiếp tục hung hăng chỉ trích “các quan điểm sai trái, những luận điệu tuyên truyền chống phá của các thế lực thù địch”, khi đề cập tới việc lấy ý kiến của nhân dân cho bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992. Còn bản Thông báo Hội nghị lần thứ 7 BCHGTƯĐ thì không có ý đó. Sự khác biệt ít nhiều này cũng đã được thể hiện qua việc trước Hội nghị, liên tiếp có những kiến nghị khá mới mẻ của Chính phủ lẫn Mặt trận Tổ quốc, được thể hiện trong bản Dự thảo lần 3 của Ủy bản Dự thảo sửa đổi HP, được báo chí loan tin, thế nhưng cuối cùng, và mãi cho tới hôm nay, bản Dự thảo này vẫn không được công bố chính thức, với đồn đoán là bị chính ông TBT ngăn chặn."


Nếu những thông tin trên là đúng, mà chắc là đúng thôi, thì cụ Tổng đầu lĩnh nhóm bảo thủ, kiên quyết giữ đến cùng chế độ toàn trị. Thế thì cụ Tổng đã quá cũ kĩ- lạc hậu- lỗi thời.  Dân đời nào ủng hộ nhóm bảo thủ, ủng hộ nhóm bảo thủ hóa ra ủng hộ việc bám váy ông Tàu à? Đời nào dân ta chịu. Chẳng có ai ủng hộ sự cũ kĩ- lạc hậu- lỗi thời cả, cụ Tổng trước sau gì cũng phải ra đi là hợp lẽ trời.


Tui nói rứa có đúng không bà con?


NQL



 

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Lý Nhã Kỳ có ân hận không?

 Theo báo TP ( tại đây) ngày 11/4 vừa qua trên chuyến bay số hiệu VN 595, hành trình Hồng Kông đi TP HCM. Vì hâm mộ người đẹp, các phi công đã mời Lý Nhã Kỳ vào buồng lái chụp ảnh. "Đang điều khiển máy bay, nhưng các phi công vẫn rời ghế lái để nhường chỗ cho Lý Nhã Kỳ và thay phiên nhau, quay mặt lại cùng chụp ảnh."


ImageHandler.ashx


Thật là nguy hiểm. Những viên phi công vô trách nhiệm với con người kia phải được tóng cổ ra khỏi ngành. Máu gái đến lú lấp. Người bình thường cũng hiểu cho người lạ ngồi vào ghế điều khiển trong khi máy bay đang bay trên trời nguy hiểm đến nhường nào, cớ gì bọn này không hiểu?


ImageHandler.ashx


Lý Nhã Kỳ là đại sứ du lịch chứ không phải là con bò, cô thừa hiểu người không có nhiệm vụ không được vào buồng lái. Đáng lẽ khi các phi công mời vào buồng lái chụp ảnh cô phải mắng họ, rằng tại sao lại bỏ nhiệm vụ đi chụp ảnh, các anh không biết sau lưng các anh là tính mạng của hàng trăm con người hay sao? Đằng này cô lại tí tởn ôm vai hót cổ với các phi công đang làm nhiệm vụ. Thế mà khi phóng viên báo Tiền phong gọi điện hỏi, cô còn nói: “Anh hỏi cái này làm gì? Điều này có liên quan gì tới anh và em đâu”. Thật là quá đáng, không lẽ lại văng tục với người đẹp.


NQL

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Tranh tuyên truyền cổ động của Liên Xô và Đức quốc xã

plakat-0


Muốn thấy sự tuyên truyền của Liên Xô ( đàn anh CNXH) và Đức quốc xã ( Đàn anh của đế quốc phát xít) không gì bằng đặt các tranh cô động của hai nước sát bên nhau. Ta sẽ thấy giống nhau không chê vào đâu được




























Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Con khỉ của Xuân Đàm

khiChả hiểu sao mấy hôm nay cứ lởn vởn bóng dáng con khỉ của anh Xuân Đàm, con vẹt của anh Hải Bằng, đi đâu cũng nhớ về chúng nó. Lạ quá, hay là do biến đổi khí hậu? Hi hi. Chuyện con vẹt của anh Hải Bằng kể sau, bây giờ kể chuyện con khỉ của anh Xuân Đàm trước đã.


Anh Xuân Đàm là đạo diễn sân khấu lứa “Tây học”, lứa đạo diễn đã làm nên một giai đoạn rực rỡ của sân khấu nước nhà (1980-1995). Giống như thơ tiền chiến đã làm nên một cuộc mạng thơ ca vô tiền khoáng hậu, các đạo diễn “Tây học”, trong đó có anh Xuân Đàm, đã làm nên một cuộc cách mạng sân khấu có một không hai. Họ đã rũ bỏ thứ ngôn ngữ tả thực thô sơ để đem đến sân khấu một ngôn ngữ ước lệ hiện đại làm nức lòng khán giả đương thời. Nhưng thôi, chuyện này nói sau.


Mình không rõ Xuân Đàm về nước từ khi nào, chỉ biết anh đạo diễn lặt vặt ở trong tỉnh (Bình Trị Thiên) cũng đã lâu rồi, giới sân khấu trong tỉnh (Bình Trị Thiên) ai nấy đều nể phục anh nhưng khán giả và giới sân khấu cả nước vẫn ít biết về anh. Đến Hội diễn sân khấu năm 1983 anh xuất chiêu với vở diễn Bão tố ngoài khơi gây chấn động Hội diễn, khi đó sân khấu nước nhà mới ồn ào xuýt xoa về anh. Đạo diễn Xuân Đàm với không gian dây đầy ấn tượng đã giật luôn năm, sáu huy chương vàng trong một vở diễn. Xin nói luôn huy chương vàng hồi đó còn giá trị lắm, không phải như bây giờ. Anh được điều lên Sở văn hóa làm phó giám đốc sau thắng lợi của vở diễn, đúng là một bước lên tiên, hi hi.


Khi mình về Sở văn hóa Bình Trị Thiên, Xuân Đàm đã là phó sở. Chẳng biết anh giầu nghèo thế nào nhưng lúc nào cũng thấy anh thong dong. Khi mà tụi mình đa số nhá bữa sáng bằng bát cơm nguội khúc cá kho thì sáng sáng anh cưỡi Honda 50 (Thời này là oách xì dầu lắm rồi) chở chị Kim Quí váy xống sáng ngời tới nhà hàng ăn sáng, uống cà phê rồi mới thong dong đến công sở. Hồi này ai nấy đều nhớn nhác hốc hác vì cơm áo gạo tiền, vợ chồng Xuân Đàm, Kim Quý vẫn váy xống sáng ngời, thong dong giữa đường phố Huế, thật phục lắm.


Sống lâu mới biết tại tính thích chơi sang, không chịu lọ mọ cá gỗ chứ Xuân Đàm, Kim Quý cũng khổ bỏ bà. Chiếc xe máy mua trả góp, cả năm mới trả hết. Mình đến chơi nhà thấy bữa cơm của họ cũng đạm bạc như nhà mình. Chị Kim Quý cũng ứng lương trước tháng giống như bất kì ai ở Hội văn nghệ. Rứa đó. Nghệ sĩ vẫn vậy, nghèo thì chịu chứ không chịu nghèo hèn, nghèo sang đó là cách chơi của họ. Cũng vì cái tính thích chơi sang mà Xuân Đàm, Kim Quý dính tới một con khỉ, hi hi.


Một buổi sáng mình đang đứng chơi với anh Ngọc Tranh và thằng Ngọc Bình ở sân đoàn kịch nói , anh Đàm chở chị Quý vè vè đi vào, trên đầu xe máy có một con khỉ ngồi chồm hổm. Con khỉ bé tí, cái mặt hiền khô, đôi mắt tròn xoe như mắt con nít ngơ ngác nhìn mọi người, trông thật thương. Tụi mình xúm lại ngắm ngắm nghía nghía, ai cũng xuýt xoa khen con khỉ đẹp, dễ thương. Anh Ngọc Tranh hỏi anh Đàm, nói Xuân Đàm kiếm mô ra con khỉ hay rứa bay. Anh Đàm đắc chí mặt vênh lên cái miệng nhọn hoắt, nói oa chà kể hết công phu của tao để có con khỉ ni phải mất mấy ngày, kể răng hết được. Anh Đàm cười hề hề, mắt sáng lên kiêu hãnh cũng với miệng nhọn hoắt. Mỗi khi phỡn một điều gì cái miệng vẩu của anh lại nhọn hoắt, y chang cái miệng Huy Đức mỗi khi phỡn chí lại nhọn miệng đơn ca, hi hi.


Chị Quý bảo con khỉ, nói chào các bác đi con. Con khỉ khoanh tay gật đầu rất chi là lễ phép, hi hi. Chị Qúi lấy ra quả chuối tiêu đưa cho con khỉ, chị tươi tỉnh khoe với mọi người, nói nó phải ăn chuối tiêu, chuối khác nó không ăn. Anh Ngọc Tranh cười, nói chà, khỉ cũng học làm sang, mi thử bỏ đói cho hắn một ngày coi thử. Chị Quý nói không mà không mà, giống khỉ ni sang lắm, không phải khỉ thường mô. Con khỉ ngồi bóc vỏ chuối ăn, trông cái tay mềm mại nhẹ nhàng bóc vỏ chuối, cái miệng bé xíu của nó thỏn thẻn ăn và đôi mắt tròn xoe háo hức… yêu ơi là yêu!


Thằng Ngọc Bình ( nay là giám đốc nhà hát ca kịch Huế) đứng nhìn con khỉ ngẩn ngơ. Nó lấy vợ hơn chục năm không có con, hai vợ chồng nó thèm con gần chết. Thấy con khỉ cơn ghiền con nít của nó lại nổi lên. Nó túm lấy áo anh Đàm, nói chú chú… chú để lại con khỉ cho con. Anh Đàm trợn mắt lên, nói thăng ni nói chi rứa mi, một chỉ của người ta đó mi. Một chỉ vàng hồi đó to lắm, anh Đàm tưởng hét vậy thằng Ngọc Bình phải thụt đi, ai dè nó cũng trợn mắt lên, nói một chỉ con cũng mua. Con bù thêm cho chú vài phân uống cà phê, công lao chú tìm kiếm vất vả. Anh Đàm cười lắc đầu, nói tao nói chơi rứa thôi, một cây tao chắc chi tao đã bán. Chiều tối thằng Ngọc Bình đem vợ nó là Tiểu Hoa đến nhà anh Đàm, nói chú ơi một cây thì một cây. Nó xòe ra năm chỉ trước mặt anh Đàm, nói vợ chồng con tích cóp được năm chỉ, chú để lại con khỉ cho vợ chồng con, coi như vợ chồng con nợ chú năm chỉ.


Anh Đàm, chị Quí nhìn vợ chồng thằng Ngọc Bình ngao ngán, họ lắc đầu nói con khỉ bây giờ như con của cô chú rồi, cô chú làm răng cam tâm bán con mình đi được Bình ơi. Chị Quí ôm con khỉ vào lòng, tay lắc miệng nựng, nói con ơi con ơi, con yêu quí của me ơi, me yêu con lắm. Thằng Ngọc ứa nước mắt kéo vợ phủi đít ra về.


Khổ nỗi con khỉ chỉ ngoan ba ngày đầu, đến ngày thứ tư quen chỗ rồi nó bắt đầu hành Xuân Đàm, Kim Quí ra bã, hi hi.


Thoạt đầu là màn biểu diễn quần áo lót của con khỉ. Nó nhặt nhạnh quần lót của người này đem nhét vào tủ người kia. Một hôm anh Đàm giật mình thấy quần lót của con gái trong ngăn tủ áo quần của mình, sau rồi cả nhà phát hiện ra tất cả tủ áo quần của cả nhà đã bị xáo trộn hoàn toàn. Họ rú lên đi tìm con khỉ. Con khỉ vẫn ngồi đó hiền lành, đưa đôi mắt tròn xoe ngây thơ. Không thể tin nổi con khí nhỏ bé ngây thơ đáng yêu thế kia lại có thể lục tung cả nhà từ tầng một lên tầng hai, xáo trộn đảo điên cả nhà, mình nó làm việc của một toán cướp. Thất kinh.


Chị Quí cho nó ngủ chung trong phòng ngủ của anh chị, nó có cái nôi tre làm giường, chăn gối đàng hoàng lắm. Đêm đêm hễ khi nào anh chị yêu nhau là con khỉ tỉnh dậy liền. Thoạt đầu nó còn ngồi bên giường của nó ngấp nghé nhìn trộm, sau nó nhảy đại lên giường anh chị chạy vòng vòng coi bộ phấn khích lắm. Không gì chán bằng đang yêu nhau có người nhìn trộm, cụt cả hứng. Lâu lâu mới có chút hứng tình, con khỉ làm hỏng cả. Anh Đàm bắt nhốt nó vào thùng giấy, nó đập phá rất dữ, vừa đập phá vừa hú hét rất kinh. Anh Đàm cho nó ra khỏi phòng, nó nhảy nhét hú hét vang vang, không cho ai ngủ ngáy gì cả. Anh Đàm buộc phải đầu hàng nó, cho nó vào phòng ngủ chung với anh chị


Khổ thân Kim Quý, Xuân Đàm, tích cóp cả tuần được trận tình con khỉ phá hỏng hết! Đêm nào cũng giống đêm nào, hễ anh chị yêu nhau là con khỉ nhảy ra phá. Mỗi lần họ yêu nhau lập tức nó nhảy lên giường chạy vòng quanh. Nó còn nhảy chồm lên lưng anh, ôm lấy cổ anh nhún nhún, vừa nhún vừa kêu khẹc khẹc như muốn nói cố lên cố lên! He he.


Một đêm thấy con khỉ ngủ say, hai người lén dậy vội vã yêu nhau, nửa chừng sực nhớ chưa đeo bao ok, họ vùng dậy đào bới cả cái tủ, tìm được bao ok rồi chim chóc cũng rũ cánh, xong om. Hi hi. Ai ngờ con khỉ trông thấy hết, từ đó hễ có khách nào là phụ nữ tới nhà, anh Đàm ra tiếp được mấy phút là con khỉ cầm bao ok chạy ra dứ dứ trước mặt anh. Ngượng đến chín mặt, hi hi.


Có lần chị X. đến nhà chơi, chị là nghệ sĩ có số của Sài Gòn, nổi tiếng khắp ba miền. Việc chị đến thăm nhà ai đó được xem như một sự kiện. Anh Đàm đón tiếp chị rất trọng thị. Ngồi chưa nóng đít con khỉ vọt ra, nó nhảy lên bàn khoanh tay gật đầu chào chị X. Chị X, cười tươi, nói con khỉ ngoan dữ hen. Chị chưa dứt lời đã thấy bao ok đu đưa trước mặt. Con khỉ cầm ba cao ok đưa đi đưa lại trước mặt chị X., rồi nó quay lại đưa bao ok cho anh Đàm miệng kêu khẹc khẹc như muốn nói cố lên cố lên! Mặt chị X. đỏ bừng, chị vụt đứng dậy đi ngay ra khỏi nhà. Anh Đàm ngồi trơ không biết nói thế nào.


Mấy hôm sau anh Đàm ôm con khỉ tới nhà thằng Ngọc Bình, nói chú nghĩ chán ra rồi, hoàn cảnh nhà mi không con cái, không để con khỉ cho mi thì cô chú chẳng ra chi. Thôi, cô chú để cho mi, chỉ một chỉ không hơn. Thằng Ngọc Bình cười he he, nói con biết con khỉ ni rồi chú ơi, chú đừng có mà xui con nít ăn cứt gà! Thằng Bình cười hi hi, nói trước nay con tưởng chửi nhau đồ chó đồ mèo là ghê, mấy bữa nghe chuyện con khỉ của chú mới hiểu vì răng ghét nhau lắm người ta mới chửi nhau đồ khỉ, trò khỉ. Thôi chú ơi, bỏ đi bỏ đi, ba vạn cũng bỏ.


Anh Xuân Đàm ngồi thừ, nước mắt rơm rớm, nói không biết kiếp trước tao sống ra răng để kiếp này trời bắt tao nuôi khỉ, cực chi lạ nhục chi lạ!


Hi hi

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Nhục quá trời!

[caption id="attachment_37294" align="alignleft" width="300"]Một tàu cá bị bắn vòi rồng tại quần đảo Trường Sa của Việt Nam - Ảnh: www.gxnews.com.vn Một tàu cá bị bắn vòi rồng tại quần đảo Trường Sa của Việt Nam - Ảnh: www.gxnews.com.vn[/caption]

 Báo Thanh niên đưa một cái tin rất chi là sang trọng hùng dũng: Trung Quốc ngang ngược dùng vòi rồng đuổi tàu cá ở Trường Sa ( Tại đây). Tin như vầy:


Truyền thông Trung Quốc vào hôm nay, 6.5, loan tin một tàu ngư chính của nước này đã ngang nhiên sử dụng vòi rồng để xua đuổi một tàu cá tại khu vực đá Vành Khăn thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam.


 Tường thuật trên website của tờ Nhân dân Nhật báo nói tàu Ngư chính 45001 của Trung Quốc đã bắn vòi rồng vào một tàu được mô tả là tàu nước ngoài song không nói rõ thời điểm xảy ra vụ việc và chiếc tàu cá bị xua đuổi là của nước nào.


Đọc cái tin mà sôi gan. Sôi gan vì TQ một, sôi gan vì ta mười.


Việc tàu ngư chính TQ ngang nhiên coi biển đảo của ta là biển đảo chúng nó xảy ra từ lâu rồi, chẳng lạ gì nữa. Cái chính là tàu giặc xâm hại biển đảo ta tại sao ta không biết? Không biết hay không dám biết? Đến một cái tin cũng phải cậy nhờ báo đảng TQ đăng trước, khi đó đài báo nước nhà mới biết để đăng sau. Tội nghiệp báo chí nước Nam quá trời!


Cũng chẳng lạ gì cái sự im hơi lặng tiếng nhục nhã của ta, nhưng đến nước này thì không chịu nổi. Không phải giặc vào nhà ta mà ta không biết, biết cả đấy nhưng không dám ho he, từ trên xuống dưới từ dưới lên trên hết thảy đều im hơi lặng tiếng.


Hội nghị TW 7 không thấy nhắc đến nửa chữ biển đông, trong khi quá lo lắng vấn đề biến đổi khí hậu, một vấn đề rất chi là thế giới ! Đem chuyện biến đổi khí hậu ra bàn để làm gì? Có phải mấy ông muốn né tránh chuyện nợ công, nợ xấu, chuyện lạm phát, chuyện Bauxite, chuyện đấu thầu vàng? Có phải quí vị muốn lờ đi cái biển đông nhà mình đang nước sôi lửa bỏng? Ai chỉ thị cho quí vị đem chuyện biến đổi khí hậu ra bàn trong khi biển đông đang dậy sóng, có phải các đồng chí 4 tốt không?


Ối giời ơi nhục ơi là nhục!


NQL

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

Tường thuật buổi dã ngoại thảo luận quyền con người ở Sài Gòn, Hà Nội, Hải Phòng và Nha Trang

Cập Nhật của Huỳnh Ngọc Chênh

sg2


Từ 7g30, công viên trước dinh Thống Nhất đã bố trí đầy nhân viên trật tự và AN chìm nổi











Ảnh do các bạn trẻ đang tham gia buổi dã ngoại gởi về

Tuy vậy các bạn trẻ vẫn thực hiện việc phân phát tài liệu về quyền con người cho mọi người tham dự buổi dã ngoại













Các bạn trẻ dã ngoại trao đổi để hiểu biết về quyề con người

Theo thông báo của nhà thơ Phan Đắc Lữ, blogger Nguyễn Hoàng Vi vừa bị bắt. Nhà văn Phạm Đình Trọng, nhà thơ Phan Đắc Lữ, nhà báo Kha Lương Ngãi và nhiều nhân sĩ khác đang có mặt tại khu công viên để hỗ trợ các bạn trẻ.
Nhà thơ Đỗ Trung Quân cho biết: Từ sáng sớm anh đã bị canh cửa và anh bị ngăn chặn không được ra ngoài. Nghe có đến 4,5 nhân viên có mặt trước nhà anh gây ra sự ồn ào...




Công ty cây xanh(?) cho xịt nước khắp nơi để không ai có thể tập trung trên bãi cỏ công viên









BẮT BỚ

Tin mới nhất: Hành Nhân và August Anh cũng vừa bị bắt

Ở Hà Nội, lúc 9 giờ đoàn người đã đi vòng quanh công viên.









Ảnh Lã Việt Dũng










Ảnh Trương Ba Không





Tài liệu về quyền con người được phân phát đến tay mọi người




Tại Hải Phòng, Blogger Phan Thanh Nghiên cùng mẹ thực hiện dã ngoại vì nhân quyền trước cửa nhà


Nha Trang: Blogger Mẹ Nấm đang nói về quyền con người, sau khi bị CA ép buộc vào quán cafe nhằm ngăn chặn không cho đến điểm hẹn tham dự buổi dã ngoại.


Trong khi đó, tại điểm hẹn công viên Bạch Đằng - Nha Trang, rất đông công an và đoàn viên xuất hiện để 'dã ngoại' với dàn loa công suất lớn. Đây cũng là lực lượng được chuẩn bị trước nhằm phá rối cuộc hẹn trao đổi về quyền con người của các Công dân Tự do.