Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Bi kịch ghẻ ruồi

a179nude-1345560852_480x0Bây giờ nói chuyện ghẻ nghe buồn cười, ngày xưa, là nói thời chiến tranh ấy, thì ghẻ ruồi dường như là bi kịch hằng ngày của mọi người, nó chẳng chừa ai. Mình đọc hồi kí Phạm Duy, đoạn cụ kể gặp ca sĩ Thương Huyền, người đẹp chiến khu Việt Bắc có chi tiết thật hay: “Lúc đó nàng đang ngồi trong phòng vi âm, tay cầm cái quạt nan để đuổi một lũ ruồi đang bu vào một vài nốt ghẻ ở nơi đôi chân thon đẹp của nàng, những nốt ghẻ mà ai đã đi kháng chiến thì cũng đều được thiên nhiên ô nhiễm âu yếm tặng cho.” 


            Vậy đó, trong nỗi buồn chiến tranh có nỗi buồn ghẻ ruồi. Ở rừng rú ẩm thấp, quanh năm chui rúc hầm hố bụi bờ thì dù có giữ gìn bằng giời cũng khó có thể tránh được cái nạn ghẻ lở hắc lào.  Hãi nhất là ghẻ ruồi, nó mọc khắp nơi, những nơi cao ráo sạch sẽ là mặt mũi nó cũng không chừa.  Cụ Phạm Duy thấy nơi “đôi chân thon” của người đẹp mà có “vài nốt ghẻ”, có thể hình dung nơi ẩm thấp của nàng là cả một bãi chiến trường… ghẻ , kinh! Hi hi.


            Chẳng hiểu trời thương thế nào, cái nước da đen sì của mình ghẻ không gặm được hay sao, thuở bé đến giờ chưa một lần bị ghẻ lở hắc lào. Mình cũng chẳng giữ gìn gì, mà có muốn giữ cũng chẳng được. Lính tráng ăn chung tắm chung ngủ chung, áo quần cũng mặc chung nốt nhưng cả đại đội đứa nào cũng bị ghẻ ruồi tấn công, riêng mình thì không. Nhiều thằng thích nằm với mình, chúng nó nói nằm ôm thằng Lập thấy mát mát mềm mềm như ôm gái, hi hi, cái chính là mình không có ghẻ.


Cứ đêm đến, cả trung đội nằm trên cái sạp nứa dài, bao giờ mình cũng lọt vào ở giữa, hết  ông ghẻ này ôm đến ông hắc lào khác coặp. Ấm thì có ấm nhưng mà rất khó ngủ.  Cái trò ngứa ghẻ cũng hay. Nếu cố nhịn đi thì không sao, hễ gãi là gãi mãi, càng gãi càng ngứa. Bình thường hơi ngưa ngứa còn nhịn được nhưng hễ nghe ai đó gãi là tự nhiên mình muốn gãi hết chịu nỗi, thành ra đã gãi là gãi cả đám, rất buồn cười.


Vừa mới thiu thiu ngủ chợt thằng nằm hai bên trái gãi quẹt quẹt, thằng bên phải tưởng ngủ rồi chẳng dè nghe gãi cũng tỉnh giấc  gãi quẹt quẹt, hai thằng  thi nhau gãi quẹt quẹt. Liền sau đó cả sạp thi nhau gãi quẹt quẹt, sạp nứa kêu cót két, tiếng gãi ghẻ kêu quẹt quẹt… bố ai mà ngủ được. Một thằng vùng dậy soi đèn pin bắt ghẻ, cả trung đội cũng vùng dậy theo, vừa soi đèn pin bắt ghẻ vừa nói chuyện râm ran… hết ngủ luôn.


Cũng nhờ những đêm mất ngủ vì ghẻ như thế mà mình nghe được lắm bi kịch ghẻ ruồi, nhớ mãi chuyện thằng Tính.


            Thằng Tính xinh trai, nhỏ nhắn trắng trẻo, tính lại bẽn lẽn như con gái. Nó là thằng duy nhất trong đại đội không màng đến chuyện gái gẩm. Cứ thứ bảy chủ nhật là tụi mình tót vào các làng gần đơn vị, quyết tăm cho được một hai em gái giải sầu. Thằng Tính không, nó ở nhà đọc sách, không có sách nó đọc báo cũ, không bao giờ nó chịu theo tụi mình tán gái. Tuy không nói ra cả đại đội đều  nghi nó Pê đê.


            Bây giờ thấy giới đồng tính cũng bình thường nhưng hồi trẻ thì sợ lắm. Mình đã dính một lần sợ xanh mặt. Một thằng ở đại đội bệ tự nhiên mò sang sạp trung đội mình đòi ngủ với mình, nói tao nghe chúng nó đồn ngủ với mày như ngủ với gái, cho tao ngủ thử một đêm. Ừ, ngủ thì ngủ, có gì đâu. Không ngờ nửa đêm nó ôm mình hôn hít sờ soạng, mình tưởng nó ngủ mê thấy bồ bịch nên sờ soạng hôn hít vậy thôi, chẳng dè nó tỉnh như sáo, phút chốc nó đè lên mình đòi hiếp…kinh. Bây giờ nhớ lại chuyện đó vẫn còn kinh.


Cho nên thấy thằng Tính cứ kè kè bên mình đứa nào cũng hãi, mình cũng thế. Đêm nào thằng Tính cũng rủ mình ngủ chung, mình à ờ rồi kiếm cớ lặng lẳng tránh nó ra. Thằng Tính tức lắm, buổi trưa nó gọi mình xuống suối nói chuyện, nói gì mà ông tránh tôi như tránh hủi vậy. Mình cười cười, nói có gì đâu… có gì đâu. Nó cười cái hậc, nói tôi biết các ông nghĩ về tôi thế nào rồi.  Rồi nó ngước lên nhìn mình, cái nhìn rất thành thật, nói pê đê chẳng có gì xấu nhưng tôi không phải pê đê.


Thằng Tính chìa ra cái ảnh cô gái khá xinh, nói bồ tôi đây. Mình hỏi đã làm ăn gì được chưa? Nó bảo chưa. Đến tay cũng chưa cầm được, làm ăn cái gì. Mình nhăn răng cười, nói ối giời, thế mà cũng gọi là yêu. Nó bảo không, tôi đã hôn nàng rồi, nàng cho sờ thoải mái nhưng chỉ bên ngoài thôi. Mình nói chỉ xào khô thôi à. Nó nói ừ, chỉ xào khô thôi, đụng vào da thịt nàng không chịu. Mình nói hay là nàng có ghẻ. Thằng Tính ừ rồi ngồi ngẩn ngơ, không nói gì thêm nữa.


Mình theo thằng Tính về Cửa Ông gặp nàng. Té ra nàng là cháu bà hàng nước ở bến phà, mỗi lần qua lại phà mình đều tạt vào quán bà uống nước chè hút thuốc lào, nên quen. Nàng xinh hơn trong ảnh nhiều, mắt ướt môi thắm, cười có lúm đồng tiền chấm phẩy, cộng với răng khểnh rất điệu..  tóm lại nàng có vẻ đẹp rất chi là hấp dẫn, như tụi trẻ ngày nay nói nàng có vẻ đẹp rất chi là sexy. Mình vỗ vai thằng Tính, nói mày lù đù vậy mà giỏi phết, tán đổ hoa  hậu Cửa Ông, phục mày quá. Thằng Tính cười bẽn lẽn, nói ừ. Rồi ngồi ngẩn ngơ.


Sau, về tới đơn vị thằng Tính mới thú thực, nói nàng có bệnh mới tới lượt tao, không thì đừng có hòng. Mình hỏi bệnh gì, nó bảo ghẻ. Mình cười lăn, nói ai mà không ghẻ, bệnh tật gì nghiêm trọng đâu. Nó khẽ lắc đầu thở dài, nói nhưng ghẻ của nàng khác, nàng bị bệnh ghẻ kinh niên. Mình lại cười lăn, nói ối cha mẹ ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới nghe nói bệnh ghẻ kinh niên. Thằng Tính cáu, nói mày không tin thì thôi, mùa đông da dẻ nàng bình thường, hình như lúc đó ghẻ ngủ đông, đến mùa hè lũ ghẻ mới thức giấc, đục khoét da dẻ nàng không sót một chỗ nào.


À ra thế. Cái thứ ghẻ kinh niên không có thuốc nào trị nổi, đúng là khổ thân nàng. Thằng Tính kể trước đây có anh Phun thuốc sâu ( Phó tiến sĩ) học ở Đức về cưỡi xe Mô kích tới tán nàng. Hai người yêu nhau được chừng một tháng thì chia tay, hỏi ra mới biết anh chàng bóc vỏ nàng ra, chợt thấy cả đám ghẻ đen sì vội vàng đóng lại, và bỏ chạy. Thằng Tính kể chính nó cũng không biết, mùa đông thấy nàng nồng nàn hết cỡ, sang mua hè nàng bỗng lạnh tanh, hễ đụng đến là nàng giãy nãy như phải bỏng. Đến đoạn nàng không cho cầm tay, nói thế nào cũng không cho, kiên quyết nhét hai tay vào giữa hai đùi kẹp chặt, thì nó lờ mờ nhận ra.


Ấy là khi thằng Tính kéo mình ra suối tâm sự, hỏi ý kiến. Mình chẳng biết ý kiến ý cò thế nào, nói nếu ông yêu nàng thì ghẻ là cái đinh gì mà sợ nó. Nó cười cái hậc, nói biết rồi. Mình nói ngược lại ông muốn bỏ của chạy lấy người thì ghẻ là cái cớ tuyệt vời, không có cái cớ nào tuyệt vời hơn. Nó cười cái hậc, nói ông toàn nói mấy thứ biết rồi. Mình tịt, chẳng biết nói sao, nói thì ông  muốn tôi nói thế nào. Nó nói có chữa được bệnh ghẻ kinh niên của nàng không, có hay không, chỉ cần vậy thôi, ông đừng có lắm lời.


Mình khẳng định chữa được, bệnh này không phải tứ chứng nan y nhất định chữa được. Ta bó tay thì có Tây, Tàu đầu hàng thì có Mỹ. Tôi nghe nói Mỹ có thuốc viên hình răng cưa đặc trị ghẻ ruồi hết ý, mỗi ngày uống 3 viên chỉ cần vài ngày là sạch luôn. Mắt thằng Tính sáng như sao, nói thế thì tôi yêu nàng. Nhược bằng không có thuốc nào chữa được ghẻ kinh niên tôi vẫn yêu nàng. Mình cười, nói chuyện nghiêm chỉnh đó nghe, đừng có mà hứa bừa. Mặt thằng Tính vênh lên, nói tôi đã quyết là quyết, không oong đơ chi hết, từ nay Tính này xin thề sẽ sống chung với ghẻ.


Cuối năm 1982 thằng Tính cưới nàng. Đám cưới thật hoành tráng, chú rể cô dâu sáng ngời lượn vòng giữa ngàn người. Mình ngồi mâm  với mấy thằng trung đội thằng Tính, đứa nào đứa nấy xuýt xoa hai đứa đẹp đôi. Thằng Tuất rỉ tai mình, nói chúng nó đang lượn đẹp thế.. tự nhiên ngứa ghẻ thì làm sao. Mình cười phì văng cả miếng thịt gà. Thằng Tuất lại rỉ tai mình, nói áo quần cô dâu chú rể phải thuê tận Hà Nội, xong vụ này cô dâu chú rể nào thuê đúng bộ vợ chồng thằng Tính thuê coi như đời tàn, ghẻ kinh niên… nát một đời da. Mình lại cười phì, lại văng thêm miếng thịt nữa.


Hơn hai chục năm sau đi Hải Phòng, tình cờ gặp thằng Tuất, nó bảo thằng Tính bây giờ là phó sở oách lắm. Mình nói bệnh ghẻ kinh niên của vợ chồng nó chắc lành rồi . Thằng Tuất cười, nói lành đâu mà lành, nó còn trách mày lừa nó đấy. Mình hỏi lừa cái gì. Thằng Tuất nói mày bảo thuốc răng cưa gì đó của Mỹ chữa được ghẻ ruồi kinh niên, nó nhờ khắp xứ lùng kiếm. Kiếm được nhưng đó là thuốc chữa hắc lào, không phải chữa ghẻ ruồi.


Thằng Tuất vừa cười vừa kể bi kịch ghẻ ruồi của thằng Tính. Từ ngày cưới vợ tất nhiên nó nhiễm bệnh ghẻ kinh niên của vợ nó, cứ đến mùa hè là ghẻ mọc, chẳng mọc đâu cứ nhè háng nó mà mọc. Nó gãi ghẻ bất kì đâu, ngứa là gãi. Có lần tao thấy thằng Tính đứng nói với bí thư thành ủy, miệng nói tay thò vào quần gãi quẹt quẹt. Bữa đó nó đang giảng cho bí thư thành uỷ văn hoá phi vật chất là cái gì.


Thằng Tuất ôm bụng cười, nói tao kể chuyện này có thật trăm phần trăm, tiên sư thằng nào nói láo. Mình hỏi chuyện gì. Thằng Tuất kể, một hôm họp sở, thằng Tính với giám đốc sở ngồi bàn trên, bàn phủ kín vải hoa. Giám đốc sở đang nói với anh em, nó ngồi bên, ngứa ghẻ quá, bắt chim ra khỏi quần, hai tay xát lấy xát để. Giám đốc sở ngoảnh lại, thấy, nhăn mặt nói nhỏ: Mi mần chi rứa mi. Nó ngẩng lên tỉnh bơ, nói chỉ đạo của giám đốc sở là rất sâu sát, đề nghị anh em ghi nhớ.


Mình nghe hấp dẫn quá rủ thằng Tuất đến thăm thằng Tính. Nó đang chủ trì cuộc họp nhận được tin nhắn của tụi mình liền dặn anh em, nói tôi phải đi đón bộ trưởng, anh em cứ thảo luận thật kĩ vào, chiều tôi về kết luận. Dứt lời nó vọt đi ngay, chọn phòng máy lạnh kín đáo ba thằng ngồi nhậu với nhau. Thằng Tuất lại đem chuyện ghẻ kinh niên ra trêu. Vừa nói đến ghẻ tự nhiên thằng Tính đổ ngứa liền, nó thò tay vào quần gãi quẹt quẹt, nói tại tao yêu vợ tao quá ghẻ nó căm thù chim tao, chúng nó cắn hạ bộ tao  nát bét. Mình và thắng Tuất cười lăn.


 Nói đến ghẻ là thằng Tính ngứa, nó bắt chim ra khỏi quần, hai tay xát lấy xát để, nói khốn nạn, cả nước tiến lên CNXH cả rồi, mỗi vợ chồng tao vẫn mắc cái bệnh ghẻ này. Mình nói nhưng mày vẫn hạnh phúc với vợ mày chứ. Nó nghiến răng xát lấy xát để, miệng hít hà nước mắt sống chảy dàn dụa, nói ừ ừ, hạnh phúc hạnh phúc.


Hi hi.


NQL

Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Nghe cụ Tổng nói, nhớ thơ Nguyễn Duy

images38Chỉ đạo lấy ý kiến cho dự thảo Hiến pháp tại Vĩnh Phúc, TBT Nguyễn Phú Trọng nói:“… Vừa rồi đã có các luồng ý kiến cũng có thể quy vào được là suy thoái chính trị, tư tưởng, đạo đức, … Xem ai có tư tưởng muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không, phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng không? Muốn đa nguyên đa đảng không? Có tam quyền phân lập không? Có phi chính trị hóa quân đội không? Người ta đang có những quan điểm như thế, đưa cả lên phương tiện thông tin đại chúng đấy. Thì như thế là suy thoái chứ còn gì nữa! … Tham gia khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể … thì đó là cái gì? …” ( Theo NLG)


Nếu cụ Tổng nghĩ sao nói vậy thì nói thật nhé, cụ còn kém hơn nhiều so với mấy cụ hưu trí ở phường, xã.


Tự nhiên thấy nhạt miệng, muốn văng tục quá.


Bỗng nhớ thơ Nguyễn Duy, bài Đánh thức tiềm lực:

Tiềm lực còn ngủ yên
trong quả tim mắc bệnh đập cầm chừng

Tiềm lực còn ngủ yên
trong bộ óc mang khối u tự mãn

Tiềm lực còn ngủ yên
trong con mắt lờ đờ thủy tinh thể

Tiềm lực còn ngủ yên
trong lỗ tai viêm chai màng nhĩ

Tiềm lực còn ngủ yên
trong ống mũi khò khè không nhận biết mùi thơm

Tiềm lực còn ngủ yên
trong lớp da biếng lười cảm giác

Năng động lên nào
từ mỗi tế bào, từ mỗi giác quan
cố nhiên cần lưu ý tính năng động của cái lưỡi

Thơ Nguyễn Duy cũng không giúp mình đỡ nhạt miệng, vẫn muốn văng tục, tức thế chứ!

Sáng nay ngủ dậy, thấy thiên hạ bàn tán rầm trời lời vàng ngọc của cụ Tổng.  Nhà báo Đỗ Hùng có lời than rất vui, ghi ra đây coi như lời kết của mình vậy:
Vẻ mặt bác rất tỉnh bơ
Mà sao nói tựa nằm mơ ban ngày
Bác phát biểu rất hăng say
Lập trường, bản lĩnh dạn dày ôi thôi!
Em nghi bác lú thật rồi
Để em đưa bác ra nơi Biên Hòa

NQL

Thơ hay... thơ gay?

tho tat


Nhà thơ Bùi Hoàng Tám gửi cho chúng tôi tấm ảnh chụp câu thơ hay được trưng ở Văn Miếu và thả lên cao xanh ngày thơ Việt Nam lần thứ 11. ( Theo TN) Thơ này gọi là thơ gay, vì  Xem ra người chọn gay gay thế nào...

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

"Không phục vụ người Nhật Bản, Philipine, Việt Nam và chó"

237


Biển hiệu này ở trước của một nhà hàng mang tên "Snacks Bắc Kinh" hoặc "百年 卤煮 gần Prince Gong's Mansions (恭王府), một địa điểm du lịch nổi tiếng nằm về phía Bắc của Tử Cấm Thành. Ảnh này  chụp vào ngày 21 tháng 2 năm 2013. ( Theo NLG) Chủ nghĩa dân tộc cực đoan không chỉ có ở TQ, ở đâu cũng có. Vấn  đề là  ĐCSTQ, ông bạn vàng của ĐCSVN, đã dạy dỗ dân họ thế nào để ra nông nổi này.

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Tàu ngầm Việt Nam

Kienthuc-9gag-03


Nghe tin Việt Nam mua tàu ngầm KiLo của Nga, Tàu đã nhảy dựng lên ( tại đây). Chẳng biết thực hư thế nào, lâu nay thế giới nhìn nhận tàu ngầm Việt Nam như ảnh trên, hi hi... hu hu.

Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Cá không nghe muối cá ươn

 imagesĐọc bài Bài toán bauxite sai tày hoày ( tại đây) mà cười ra nước mắt: "Nhà máy alumin Tân Rai sắp đi vào hoạt động chính thức, mà Tập đoàn than - khoáng sản Việt Nam (Vinacomin) vẫn chưa lên được phương án tối ưu cho con đường vận chuyển bauxite, trong khi hiệu quả kinh tế gần như là không có." Ông Nguyễn Thành Sơn, giám đốc ban Quản lý các dự án than đồng bằng sông Hồng cho biết:“Giá thành alumin xuất xưởng tại Tân Rai nếu đạt 100% công suất cũng phải xấp xỉ 375 USD/tấn... chủ yếu dành cho xuất khẩu sang Trung Quốc, Malaysia. Nhưng do giá xuất khẩu theo đàm phán chỉ đạt 340 USD/tấn nên dù xuất khẩu vẫn lỗ.”


Bà Phạm Chi Lan đã chi ra sự tào lao của dự án này: "Vinacomin đã không trung thực trong bài toán kinh tế bằng cách gạt một số hạng mục đầu tư ra ngoài để khẳng định, nếu làm sẽ có lãi. Nhưng lúc bắt tay vào triển khai, Vinacomin lại đòi hỏi nhà nước phải đầu tư vào cơ sở hạ tầng đường sá để vận chuyển sản phẩm ra cảng phục vụ xuất khẩu. Đó là cách tính toán rất “cùn” trong kinh doanh, bởi khi đầu tư dự án, nhà đầu tư phải tính cả chi phí vận chuyển chứ không thể bỏ ra ngoài như Vinacomin.Chưa nói xuất khẩu sản phẩm của dự án lại phụ thuộc vào một thị trường, thì hiệu quả kinh tế cũng rất bấp bênh. Tóm lại, dự án không thể đem lại hiệu quả kinh tế..."


Tóm lại như cảng Kê Gà thì dự án Bauxite ở Tân Rai cũng cần phải đình chỉ ngay, càng đâm lao theo lao càng lún sâu vào nợ nần không thể thoát ra được.


Một dự án gây bất bình trong dân chúng, chẳng ai thèm nghe. Đại tướng hai lần gửi thư can gián, chẳng ai thèm nghe. Kiến nghị của 2746 nhân sĩ trí thức ( tại đây) yêu cầu đình chỉ dự án này, cũng chẳng ai thèm nghe. Thậm chí các trí thức đã lập ra một trang mạng Bauxite Việt Nam chuyên đề phản đối về dự án này, cũng chẳng ai thèm nghe. Đã không nghe lại còn vu cho nó là trang mạng phản động của " bọn cơ hội".


Bây giờ đã trắng mắt ra chưa?


Câu hỏi đặt ra là: Ai chịu trách nhiệm về dự án này? Tập đoàn than - khoáng sản Việt Nam (Vinacomin) thì rõ rồi. Thế còn Chính phủ thì sao? Quốc hội thì sao? Ai đỡ đầu cho dự án này đều phải chịu trách nhiệm, trước hết người đứng đầu Chính phủ đó là thủ tướng.


Tới đây nhất định Thủ tướng phải giải trình vấn đề này trước Quốc hội. Tất nhiên Thủ tướng sẽ nhận trách nhiệm về Bauxite Tây Nguyên, không nhận không xong với dân chúng. Nhưng cũng như Vinashin, tất nhiên Thủ tướng cũng sẽ nói:"Tôi nhận trách nhiệm chính trị với tư cách người đứng đầu Chính phủ, chứ tôi cũng không ra quyết định nào sai".


Rứa đo rứa đo


Có khi mô Thủ tướng ân hận về việc giải thể Ban nghiên cứu và Tổ Nghiên cứu về kinh tế đối ngoại của Thủ tướng không hè?  Chắc không!


Vậy nên có câu ca rằng: Cá không nghe muối cá ươn/ Thủ tướng không nghe trí thức  trăm đường Thủ tướng hư.


Rứa đo rứa đo.


NQL


Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Độc lập trừ tự do trừ …

FreeomMap2013-1024x534



Đây là bản đồ về độ tự do trên thế giới của Freedom House (http://www.freedomhouse.org) năm 2013. Các nước đươc chia làm 3 loại: tự do, bán tự do, và không tự do. Các nước không tự do là các nước mà các nhân quyền cơ bản không được tôn trọng.


Theo TS Nguyễn Tiến Dũng:


Hiện tại,  1/3 số dân trên thế giới (khoảng 2,37 tỷ người) là sống trong các nước “độc lập trừ tự do”, 2/3 còn lại được sống trong các nươc dự do hay bán tự do.


Việt Nam đang “được vinh dự” nằm cùng bảng với các nước châu Phi như Somalia, Congo, các nước trung cận đông như Iran, Syria, các nước châu Á-Thái Bình Dương như Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, và các nước Liên Xô cũ, và có một nước châu Mỹ lọt vào bảng này là Cuba.


Phía trên chỉ là đánh giá “chủ quan lệch lạc” của thế giới về Việt Nam :D


Cũng theo Freefom House, thì quá trình dân chủ hóa đang diễn ra trên toàn thế giới:


- Vào năm 1973, có 43% các nước trên thế giới là không tự do.


- Đến năm 1983, tỷ lệ này là 35%


- Đến năm 1993, tỷ lệ này là 29%


- Đến năm 2003, tỷ lệ này là 25%


- Đến năm 2013, tỷ lệ này là 24%


Có thể hy vọng rằng, trong 10 năm tới, tỷ lệ các nước không tự do sẽ tiếp tục giảm. Hai nước lớn là Trung Quốc và Nga, và những nước khác như Miến Điện được tự do hóa dần (quá trình này là tất yếu). May ra Việt Nam cũng sẽ thoát khỏi danh sách “không tự do”.


Theo blog NTD

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

Tiểu đội ta những ai còn, ai mất?/ Không ai còn, ai mất/ Chỉ chết cả mà thôi

482487_4412578989738_1805808687_n


Câu thơ trên là của Hoàng Cầm. Còn đây là Status là của nhà báo Lê Đức Dục, phóng viên báo Tuổi trẻ ( tại đây): "Ở phòng khách của đồn biên phòng Pò Hèn (xã Hải Sơn, thành phố Móng Cái, Quảng Ninh) có một tấm ảnh đen trắng với dòng chú thích: “Tập thể cán bộ chiến sĩ đồn Pò Hèn, tháng 12-1978”. Một tấm hình bình thường, được chụp vào dịp anh em đồn liên hoan cuối năm và đón năm mới 1979, nước ảnh đã ố màu thời gian.Nhưng nếu ai đã biết về huyền thoại Pò Hèn những năm tháng đó, sẽ giật mình hiểu ra. Bởi chỉ chưa đầy hai tháng sau khi tấm ảnh được chụp, hầu hết anh em cán bộ chiến sĩ có mặt trong tấm hình ấy đều đã hy sinh trong cuộc chiến tranh chống quân Trung Quốc xâm lược, bảo vệ biên cương Tổ Quốc vào tháng 2-1979. Máu những người lính trẻ ấy đã nhuộm đỏ ngọn đồi Pò Hèn, nhuộm đỏ khoảng sân đồn, nơi các anh em đã từng ngồi khoác vai nhau cười rạng rỡ trong bức ảnh mừng xuân…


(xem bài trên Tuổi Trẻ sáng nay "Một ngày xuân bi tráng", tấm hình tư liệu này không đăng kèm bài, hầu hết những người có mặt trong ảnh dều hy sinh vào sáng 17-2-1979)

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Chợ tết Quê choa

cayNeuNhư mọi năm cứ ngày ba mươi tết Quê choa lại mở chợ tết để bà còn vào thăm hỏi nhau, chúc nhau những điều tốt đẹp. Chợ tết Quê choa sẽ mở cho hết mồng 4 tết.


Năm 2012 Quê choa bị chặn rất quyết liệt, nhiều tháng gần như bị tê liệt hoàn toàn, nhiều lần Quê choa phải bỏ nhà cũ xây nhà mới, rất may bà con vẫn quyết tâm vượt tường lửa đến với Quê choa. Vào cuối năm lượng truy cập vào Quê Choa tuy không bằng trước khi bị chặn, vẫn có trung bình 100 ngàn lượt/ ngày, đến nay đã có 36 triệu lượt truy cập từ 158 nước trên thế giới, đó là một niềm vui lớn cho thấy bà con vẫn yêu mến Quê Choa. Vô cùng cảm ơn tấm lòng của bà con đối với Quê choa!


Sang năm mới Quê choa cố gắng thay đổi nội dung và phương thức post bài sao cho giảm thiểu được thời gian  để  Bọ Lập còn dành thời gian kiếm sống và thể hiện được rõ nhất bản sắc của Quê choa.


Để vượt tường lửa bà con hãy vào link: proxyweb.com.es ( hoặc German-proxy.de) sau đó đưa link mình cần đọc ( trường hợp Quê choa là quechoa.vn) vào ô trống hẹp nằm ngang  ở giữa trang rồi bấm go là xong. Sau đây  là 6 link Quê choa đã cài sẵn link vượt tường lửa cho bà con, bà con chỉ cần bấm vào 1 trong 6 chữ Quê choa là có thể vào được blog Quê choa: Quê choa 1 ; Quê choa 2 ; Quê choa 3 ; Quê choa 4 ; Quê choa 5 ; Quê choa 6


Năm mới Quê choa kính chúc bà con vui vẻ, mạnh khỏe, gặp nhiều may mắn, an khang thịnh vượng và vạn sự như ý!

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Chẳng lẽ bảo thủ và trì trệ đáng sợ đến vậy?

DSC01347


Lời bình của Trần Kinh Nghị: Tết này ra đường lại gặp những khẩu hiệu "Mừng Đảng, mừng Xuân"... Chuyện tưởng nhỏ như con thỏ, nhất là khi lòng dân đã quá rõ... Nhưng ý Đảng sao còn quá xa vời? Trong lòng bất giác trào lên một cảm xúc khó tả: Chẳng lẽ sự bảo thủ và trì trệ đáng sợ đến vậy? Chỉ mỗi chuyện mừng trước mừng sau mà không nhường nhau được, thế thì lấy đâu ra dũng khí, dũng cảm để tiếp tục chèo lái con thuyền ?
Nói thật nhé! Hàng ngàn lời phê và tự phê trong hàng vạn lần cuộc kiểm điểm cũng không bằng một động tác đơn giản là trả lại đúng chỗ của từ "đảng". Chỉ cần làm được thế đất trời sẽ hài hòa, lòng dân được giải tỏa.... Cớ sao không làm? Hay chung quy chỉ tại...?


Theo blog TK N

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Vĩnh biệt đạo diễn Hải Ninh!

Dao_dien_hai_ninhKhông liên lạc được với Thanh Vân và Nhuệ Giang, chỉ nghe Hồng Ánh báo lại và qua thông tin báo chí, đạo diễn- NSND Hải Ninh đã qua đời vào hồi 5h50 sáng nay, 5/2, sau một cơn tụt huyết áp đột ngột, hưởng thọ 82 tuổi. Đạo diễn- NSND Hải Ninh sinh ngày 31/12/1931 tại Thanh Hóa, đạo diễn của hàng loạt phim nổi tiếng: Vĩ tuyến 17 ngày và đêm, Rừng O Thắm, Em bé Hà Nội, Mối tình đầu, Đêm hội Long Trì.v.v Ông là người thầy người anh của nhiều thế hệ Điện ảnh Việt Nam. Riêng với tôi, ông là người bạn vong niên vô cùng thân thiết.


Tang lễ tiễn đưa đạo diễn- NSND Hải Ninh về nơi an nghỉ cuối cùng sẽ bắt đầu lúc 10h sáng ngày 7/2 (tức 27 tháng Chạp) tại nhà tang lễ Bộ Quốc phòng- số 5 Trần Nhân Tông- Hà Nội.


Xin chia buồn với vợ chồng họa sĩ Nguyễn Thu Hà và Đức Tuân, vợ chồng đạo diễn Nguyễn Thanh Vân và Phạm Nhuệ Giang cùng toàn thể gia quyến đạo diễn Hải Ninh.


Vĩnh biệt anh Hải Ninh, cầu cho anh an lành nơi chín suối!

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

Nghịch cảnh

382337_604230712937013_378748564_n


Dân:


Cũng là tụ tập đông người


Bên đạp vào mặt bên thời tự do?


Quan: 


Luật này là luật xin cho


Luật vì dân đã nhập kho lâu rồi


Không tin hỏi Đảng mà coi!


Ảnh lấy từ blog PB

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Vì sao TQ càng ngày càng khinh ta?

SDC14763 Tết nhất đến nơi rồi, tính chỉ post bài thôi, không viết nữa, làm ăn đầu tắt mặt tối,  đến lúc cũng phải thư giản. Chẳng dè vào FB thấy bác Nguyễn Hồng Kiên kêu to "Vì sao cắt bỏ “Lý do tuyên truyền, phổ biến bản đồ Việt Nam?” ( Tại đây), lại tức điên lên, không thể không viết.


Bác Nguyễn Hồng Kiên cho biết: "Nhiều báo có môn bài rầm rộ đưa tin về việc: Khánh Hòa lắp đặt 4 tấm bản đồ thể hiện quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc lãnh thổ Việt Nam "Được biết, các địa điểm được trưng bày bản đồ trong tỉnh Khánh Hòa là: Trung tâm Hội nghị tỉnh Khánh Hòa (46 Trần Phú, Nha Trang), Viện Hải dương học Nha Trang, cảng du lịch Cầu Đá (Nha Trang), Ga Nha Trang, Đại học Nha Trang, cảng hàng không quốc tế Cam Ranh và các cơ quan, đơn vị hành chính ở huyện, thị xã, thành phố trong tỉnh. Việc lắp đặt 4 tấm bản đồ trên nhằm tuyên truyền, quảng bá cho người dân địa phương, du khách trong nước và quốc tế khi đến Khánh Hòa hiểu rõ hơn về chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam."


Đó là việc làm tốt, cần triển khai rộng khắp cả nước chứ không riêng gì ở Khánh Hòa. Nhưng có một điểm cực kì gây sốc, ai không sốc chắc chắn không phải người Việt: Lý do tuyên truyền đầu tiên trong tài liệu ''Triển khai...'' đã bị cấp kiểm duyệt nào đó gạch bỏ đến 03 lần!


521854_371151012992513_254766355_n

Đoạn cắt bỏ như sau: "...2.-LÝ DO TUYÊN TRUYỀN: TQ đang thực hiện âm mưu độc chiếm Biển Đông bằng việc triển khai toàn diện các biện pháp về chính trị đối nội, đối ngoại và các hoạt động quân sự trên Biển Đông; đồng thời đẩy mạnh tuyên truyền trong nước và quốc tế (với) chủ quyền 02 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Do vậy ta cần chú trọng công tác đẩy mạnh tuyên truyền về chất bằng những tài liệu, chứng cứ pháp lý nêu trên nhằm giới thiệu cho cộng đồng người Hoa và doanh nhân, học giả, du khách nước ngoài (Chứ không cho người Việt Nam?- NHK) hiểu rõ bản chất về yêu sách chủ quyền biển đảo phi lý của TQ, cũng như những thông tin tuyên truyền sai sự thật của phía TQ về vấn đề Biển Đông thời gian qua"


Đọc đến đây sẽ có người nói ôi dào, các ông có bé xé lớn. Họ chỉ nghĩ đơn giản là cứ lẳng lặng làm thôi, nói ra không có lợi, thì  họ bỏ đi thôi, có gì đâu mà các ông làm ầm lên.


Hi hi tuyên truyền mà không nói ra lý do vì sao mình tuyên truyền thì  tuyên truyền cái gì vậy ta? Làm vậy dân càng thêm ú ớ chẳng hiểu thực hư thế nào, dân hỏi sẽ ai đây? Nên nhớ còn rất nhiều người dân ( có thể không dưới 50% dân số?) cho đến nay vẫn không biết Hoàng Sa bị TQ chiếm đóng, hoặc biết TQ chiếm đóng nhưng không tin nó đã chiếm đóng cách đây 40 năm. Gậy ông đập lưng ông, khi đó, chính vì sự mù thông tin này, những người dân đó sẽ hỏi: cái gì đây? Hay là đây là tuyên truyền của bọn phản động?


Rứa là nhỏ hay lớn hè?


Và điều này quan trọng hơn, tích tiểu thành đại từ những việc như vậy nhằm vuốt ve ông bạn " 4 tốt", mong ông ta tô đậm thêm cho 16 chữ vàng. Ví dụ nghe TQ kêu mình vô ơn thế là quan nhỏ quan to đua nhau biết ơn, ôi thôi thật thảm hại. Đó là lý do vì sao TQ càng ngày càng khinh bỉ ta thêm, thật đấy.


NQL

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

Bài cúng ông Táo của bọ Lập

cungCon kính lạy ngài Đông Trù Tư Mệnh Táo Phủ Thần Quân.
Tín chủ chúng con là: …Bọ Lập………Ngụ tại: Việt Nam ………………………….

Hôm nay là ngày 23 tháng Chạp, tín chủ chúng con thành tâm, sắp sửa hương hoa vật phẩm, xiêm hài áo mũ, kính dâng Tôn thần. Thắp nén tâm hương tín chủ con thành tâm kính bái. Chúng con kính mời ngài Đông Trù Tư Mệnh Táo phủ Thần quân hiển linh trước án thụ hưởng lễ vật.

Phỏng theo lệ cũ, ngài là vị chủ, ngũ tự Gia Thần, soi xét lòng trần, Táo quân chứng giám.

Trong năm sai phạm, các tội lỗi lầm, cúi xin Tôn thần, gia ân châm chước. Ban lộc ban phước, phù hộ toàn gia, trai gái trẻ già, an ninh khang thái.

Dãi tấm lòng thành cúi xin chứng giám.


ban thoVừa rồi nhân sĩ trí thức hạ giới đã có kiến nghị sửa đổi hiến pháp ( tại đây), đến nay đã có 2.178 chữ kí, nhưng xem chừng cũng chỉ là nước đổ đầu vịt.

Vậy xin Táo quân chuyển tới Ngọc Hoàng bốn lời thỉnh nguyện:

Một là xin Ngọc Hoàng chỉ thị các cụ nhà con bỏ điều 4 ra ngoài Hiến pháp

Hai là xin Ngọc Hoàng chỉ thị  các cụ nhà con rằng quân đội chỉ bảo vệ Tổ quốc và nhân dân, không bảo vệ một ai khác

Ba là xin Ngọc Hoàng chỉ thị cho  các cụ nhà con bỏ sở hữu ( đất đai) toàn dân, chuyển về chế độ đa sở hữu.

Bốn là xin Ngọc Hoàng chỉ thị các cụ nhà con đổi tên nước thành Việt Nam dân chủ cộng hòa, hoặc tốt nhất là Cộng hòa Việt Nam.

Cúi xin Ngọc Hoàng đèn giời soi xét, hỗ trợ chúng con.  Nhược bằng các cụ nhà con bất tuân thánh chỉ, xin Ngọc Hoàng cứ thẳng tay nghiêm trị, không nhân văn nhân veo, răn đe răn đeo, cực lắm!

Đa tạ Ngọc hoàng!

- Phục duy cẩn cáo!

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Một thực tế đáng xấu hổ

h319Thấy cái tít bài :"Trí thức Hà Nội mong được tạo điều kiện phản biện" ( tại đây) mình hơi bị sốc. Đọc kĩ bài thì thấy không ai nói câu đó cả, chỉ cho hai người nói, một là nhà thơ Bằng Việt, hai là ông hiệu trưởng Phan Lê Hòa, nhưng dù nói năng nhạt nhẽo hai người này không nói như vậy. Cũng có thể trong cuộc gặp gỡ đầu xuân của lãnh đạo Hà Nội với "đại diện trí thức Hà Thành", toàn bộ cuộc gặp gỡ đã toát lên cái ý đó nên tác giả Chu Hoàng đã giật tít vậy chăng?


Nếu đúng vậy thì hèn quá, kém quá, xấu hổ quá! Mấy ông đó không thể đại diện cho trí thức Hà Thành được đâu, không bao giờ!


Phản biện là quyền con người, ấy là quyền mở miệng hà cớ gì phải xin? Ở một Đất nước mà tự do ngôn luận xếp thứ 172 trong 179 quốc gia thì đợi chính quyền cho phản biện rất chi là không tưởng, nó cho thấy cái sự xin- cho, ý thức " mọi việc có đảng lo" đã thấm vào máu của đám trí thức giả cầy này rồi.


Phản biện là quyền con người, là đạo đức của trí thức, cho nên trí thức phải đòi cho được, giành cho được cái quyền ấy các vị "đại diện trí thức Hà Thành" ơi!


Bài báo làm mình nhớ cuộc phỏng vấn mình của ông Đào Tuấn cách đây vài tháng. Nay đăng lại cho bà con coi, cũng là lời nhắn gửi tới mấy ông gọi là "đại diện trí thức Hà Thành" kia.

-         Nhiều ý kiến coi phản biện chỉ là “nói ngược”, thậm chí còn suy diễn thêm động cơ “để được nổi tiếng”, theo ông, phản biện là thế nào và nó có ý nghĩa thế nào đối với hai chữ ý thức. Theo ông, phản biện xã hội có phải là một vai trò không thể thiếu của trí thức?


NQL:Tôi nghĩ phản biện là phản ứng tự nhiên của con người có ý thức trước  mọi vấn đề anh ta gặp phải, do đó phản biện là nhu cầu của cuộc sống giúp hoạt động của con người đúng đắn hơn, chất lượng hơn. Rõ ràng phản biện là một hoạt động khoa học của con người có ý thức, biết tư duy. Tự bóp nghẹt hoặc bị bóp nghẹt ý thức phản biện sẽ làm cho tuy duy bị đình trệ hoặc lệch lạc, chứng điên cũng từ đây mà ra.


 Từ phản biện của con người cá nhân ta dễ dàng thấy phản biện xã hội. Ở đây tôi thích ý kiến của Nguyễn Trần Bạt: “Nếu một xã hội không có phản biện và mỗi hành động đều được đương nhiên tiến hành thì đấy là cách thể hiện rõ rệt nhất tính chất phi dân chủ của xã hội.”


Theo đó ta thấy cố tình nói ngược để được nổi tiếng không phải là hành động khoa học của phản biện, nó là trò chơi vô lối của những người thân kinh không bình thường. Những ai coi phản biện chỉ là chỉ thích nói ngược để được nổi tiếng cũng là người có thần kinh không bình thường.


 - Trong cuộc tranh luận hồi đầu năm, có một thuật ngữ đã được đưa ra: “Trí thức trùm chăn”. Theo ông, hiện tượng này có thể lý giải thế nào từ vấn đề tự thân của người trí thức, và các nguyên nhân khác?


NQL: Phản biện là hoạt động khoa học thường xuyên của trí thức trong môi trường chuyên môn của anh ta, giúp cho anh ta ngày càng tiệm cận đến chân lý. Ai không biết phản biện kẻ đó không phải là trí thức.


Phản biện xã hội là đạo đức của trí thức để thể hiện quyền công dân và ý thức xã hội của anh ta. Vì trí thức là người có học, tiếng nói của anh ta rất được xã hội coi trọng và chú ý nên phản biện xã hội là nghĩa vụ của anh ta, khi xã hội cần tiếng nói phản biện  anh ta phải lên tiếng. Trí thức từ chối hoặc né tránh nghĩa vụ đó gọi là trí thức trùm chăn.


  Cho  rằng mình lo công việc chuyên môn cho tốt là được rồi, mọi việc có đảng và nhà nước lo là lý lẽ của những ai không phải trí thức hoặc của trí thức trùm chăn. Trí thức trùm chăn tất nhiên là rất đáng khinh bỉ.


Việc phản biện của giới trí thức hiện nay phải chăng là đang rất yếu ớt, một diễn đàn công khai, một sự tự do nhất định trong phản biện, hay điều gì sẽ khiến người trí thức có thể mạnh dạn đóng góp chất xám và kiến thức của mình cho xã hội, cho đất nước?


NQL:Câu hỏi thực dễ trả lời nhưng khó nói, bởi vì ta chưa có môi trường cho phản biện phát triển. Trí thức muốn phản biện phải bước qua sợ hãi. Có 50% trí thức nước ta không dám bước qua sợ hãi, 49,9999%   trí thức không dại gì phản biện, họ cần vinh thân phì gia hơn là phản biện. Chỉ còn 0,00001% trí thức dám bước qua sợ hãi để phản biện. Đó là một thực tế đáng xấu hổ.


Phần còn lại của câu hỏi tôi xin nói thẳng thế này: Nếu chúng ta còn coi tự do ngôn luận là không có lợi và nguy hiểm thì chớ có nói đến một diễn đàn công khai cho trí thức phản biện, nó rất viễn vông.


NQL